Đích Nữ Vô Song

Chương 255 : Vạn tra nam nước sôi lửa bỏng

Ngày đăng: 15:16 30/04/20


Editor: Vy Vy 1505



Chính viện một mảnh tối đen, Bùi Nguyên Ca đang ngủ say, trong lúc mơ màng bỗng nhiên nghe được tiếng cửa sổ bị mở ra, mông lung bừng tỉnh lại từ trong mộng, nhìn về phía phát ra tiếng động. Chỉ thấy một bóng đen đang leo cửa sổ mà vào, nương theo ánh trăng như sương có thể nhìn thấy trên mặt hắn có miếng vải đen che lấp dung mạo. Nhận thấy được tầm mắt Bùi Nguyên Ca, người tới quay đầu, đôi mắt cong cong nói: "Ta đây ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tướng mạo đường đường, đẹp như Phan An, hái hoa đạo tặc nổi tiếng nhất kinh thành chính là ta đây! Đêm khuya vắng người, trai đơn gái chiếc, tiểu nương tử cô đơn trong khuê phòng, hay là cùng với bản đạo tặc cùng nhau ‘hái một cành hoa’, có được không?"



Vừa nhìn bóng người kia, Bùi Nguyên Ca liền nhận ra người đến là ai, nghe vậy thiếu chút nữa cười ra tiếng.



Không biết từ nơi nào học hư như vậy!



"Vũ Hoàng Mặc, chàng nhàm chán không có gì làm sao, khuya khoắt giả bộ thành cái gì mao tặc?" Biết ánh mắt Vũ Hoàng Mặc tốt, trong bóng đêm cũng có thể thấy mọi vật, Bùi Nguyên Ca nhịn ý cười, mặt băng lạnh nói: "Hừ, ta đã nói hôm nay không thoải mái, cho chàng đi ngủ ở thư phòng, chàng lại đùa giỡn cũng vô dụng, đi ra ngoài cho ta!" Nói xong, tay kéo nhanh đệm chăn, bộ dáng cảnh giác, hiển nhiên là đang nói ‘chàng dám lại đây thử xem’?



Vừa tiến vào đã bị phát hiện, Nguyên Ca lại bày ra vẻ mặt như vậy, Vũ Hoàng Mặc cũng thực bất đắc dĩ.



Hắn thừa nhận lúc ở Liễu phủ là hắn cố ý trêu cợt Nguyên Ca, nhưng là đó là do Nguyên Ca lấy chính mình mạo hiểm, chọc giận hắn mới có thể như vậy! Không biết tỉnh táo nhận sai, lại khóa cửa nhốt hắn ở ngoài, còn dám bày sắc mặt cho hắn xem? Vũ Hoàng Mặc âm thầm oán, trên mặt lại mang theo ý cười trêu chọc: "Ta biết, hôm nay ban ngày không thể làm cho nương tử tận hứng, là lỗi của vi phu. Nàng xem, vi phu không phải đang cố gắng lập công chuộc tội sao? Nương tử yên tâm, lần này vi phu nhất định sẽ kiên trì đến cùng, tuyệt đối sẽ không bỏ dở nửa chừng, tất nhiên làm cho nương tử vừa lòng!"



Không biết xấu hổ, vô lại!



Bùi Nguyên Ca âm thầm cắn răng, còn dám đề cập đến chuyện ban ngày? Còn dám đùa giỡn nàng như vậy? Sắc mặt càng không tốt, lạnh như băng nói: "Vũ Hoàng Mặc, chàng đi ra ngoài cho ta! Đêm nay nếu ta để cho chàng ngủ trong phòng, tên Bùi Nguyên Ca ta sẽ viết ngược lại!"



Hình như... . nổi lên phản tác dụng thì phải!



Thấy Nguyên Ca thật sự giận, Vũ Hoàng Mặc không dám lại trêu chọc nàng, ủy khuất nói: "Được rồi, nếu nương tử phân phó, vi phu sẽ đi ngủ ở thư phòng. Mặc dù thư phòng có giường, nhưng mà không có đệm chăn, lạnh như băng, Nguyên Ca nàng ít nhất cũng cho ta mang đệm chăn qua có được không? Cũng không thể để cho ta ngủ giường cứng có phải không!"



Bùi Nguyên Ca bĩu môi nhìn về phía tủ quần áo, tỏ vẻ đệm chăn ở bên trong.



Vũ Hoàng Mặc bất đắc dĩ đi qua, mở ra tủ quần áo lớn, lấy ra một cái chăn, sau đó đi đến bên giường, đang muốn lấy gối đầu, bỗng nhiên xoay mặt nhìn Bùi Nguyên Ca, đáng thương hề hề nói: "Nguyên Ca, nàng thực sự nỡ để cho ta ngủ ở thư phòng sao? Thư phòng rất lạnh, ta lại chỉ có một mình, không có người chăm sóc. Lỡ như nửa đêm không cẩn thận bị lạnh sinh bệnh, nàng cũng đau lòng không phải sao?"



Bùi Nguyên Ca mặt uốn éo, rõ ràng nói: "Ta mới không đau lòng!"



"Được rồi được rồi, ta biết không có ai thương ta!" Vũ Hoàng Mặc thở dài, buồn bã ỉu xìu cúi người giống như muốn đi đến bên cạnh Bùi Nguyên Ca lấy gối đầu, đột nhiên tay vừa chuyển, kéo Bùi Nguyên Ca từ trong ổ chăn ra, đột ngột ôm lấy, gắt gao ôm vào lòng, trong đôi mắt lóe ra ý cười thực hiện được, nói: "Nguyên Ca, chạng vạng hôm nay nàng nghỉ ngơi rất tốt, nếu nghỉ ngơi tốt, buổi tối là có thể cùng ta, lần này không cho nói không có khí lực!"



Bùi Nguyên Ca thân thể đột nhiên nhẹ nhàng, theo bản năng ôm lấy cổ Vũ Hoàng Mặc, lập tức cắn răng nói: "Vũ Hoàng Mặc!"



"Nương tử phân phó, vi phu tất nhiên vâng theo, nếu Nguyên Ca cho phép ta lấy đệm chăn, cái khác cũng thôi đi, đệm chăn này ta không thể không mang theo, nếu không buổi tối sẽ ngủ không yên; nương tử không cho vi phu nghỉ ở chính viện, vi phu đương nhiên sẽ nghe lời, nương tử theo ta cùng nhau ngủ ở thư phòng đi!"  (kkkkkkkkkkkkkkkkk ca ví tỷ như cái gối ôm)



Vũ Hoàng Mặc cười tủm tỉm nói, miệng dán bên tai Bùi Nguyên Ca, nửa là triền miên nửa là khẽ hôn nói: "Chắc là nương tử thấy được vi phu giấu đông cung đồ ở dưới giường, biết bên trong có hình ảnh ở thư phòng, càng biết vi phu đang nóng lòng muốn thử, cho nên cố ý phối hợp vi phu đến thư phòng có phải không? Nương tử săn sóc như vậy, vi phu thật sự cảm động không thôi, tất nhiên sẽ phối hợp nương tử!"



Giọng nói trầm thấp ái muội mà câu người, mang theo hơi khàn gợi cảm, chỉ khiến lòng người ngứa ngáy.



"Vũ Hoàng Mặc, chàng dám giấu đồ vật không sạch sẽ ở dưới giường?!" Bùi Nguyên Ca xấu hổ, nhưng thân thể cũng không có tiền đồ trở nên mềm yếu, nện một quyền không có sức lực lên bả vai Vũ Hoàng Mặc, ngược lại mềm nhũn như làm nũng, ngay cả giọng nói cũng mềm mại đáng yêu gần như có thể chảy ra nước, giống như mời gọi.



Cái tên da mặt dày này, lại dám... .



Bọn Tử Uyển mỗi ngày đều sửa sang lại giường đệm, nếu bị các nàng nhìn thấy, chẳng phải là mắc cỡ chết người?



"Thì ra nương tử không có nhìn thấy mà còn có thể hiểu ý vi phu như vậy, chỉ có thể nói chúng ta có thần giao cách cảm! Nói vậy nương tử cũng rõ ràng, vi phu hiện tại muốn làm cái gì?" Vũ Hoàng Mặc hiển nhiên không hề tự giác tỉnh lại, như trước cố gắng dụ hoặc Bùi Nguyên Ca, thậm chí giả bộ đáng thương hề hề, nói: "Nguyên Ca yêu dấu, nàng thật sự yên tâm để cho một mình ta ngủ ở thư phòng sao? Phải biết rằng trong hoàng cung nữ tử mơ ước vi phu không phải số ít, nàng không coi chừng vi phu cho kỹ, lại đuổi ta đi ngủ ở thư phòng như vậy, không sợ lộ ra chỗ trống, bị người nhân cơ hội chen vào sao?"



Nói xong, Vũ Hoàng Mặc lập tức né qua một bên, tránh thoát một đấm của người nào đó xấu hổ nén giận mà đến.



"Chàng dám thử xem?" Bùi Nguyên Ca kiều mị liếc xéo hắn một cái.



Vũ Hoàng Mặc bị nàng thoáng nhìn, trong lòng lập tức dâng lên lửa nóng, cười hàm trụ vành tai nàng, mơ hồ không rõ nói: "Đương nhiên, có Nguyên Ca ở cạnh, ai ta cũng thấy chướng mắt, cho dù có người muốn chui kẽ hở cũng không có cơ hội. Nhưng mà Nguyên Ca, thư phòng lạnh như băng, nàng lại không ở bên cạnh chăm sóc ta, lỡ như không cẩn thận nhiễm lạnh, lại không cẩn thận, cảm lạnh biến thành phong hàn xâm nhập, lại một cái không cẩn thận, phong hàn biến thành ho lao, lại một cái không cẩn thận —— "



"Miệng quạ đen, đang yên lành nguyền rủa chính mình làm gì?" Không cho hắn nói xong, Bùi Nguyên Ca đã ngăn chận môi hắn đang thì thào không ngớt.



Tuy rằng biết hắn giả vờ đáng thương, nhưng Bùi Nguyên Ca thật sự không thể nghe hắn nói điềm xấu.



Vũ Hoàng Mặc hôn nhẹ tay nàng, cười nhạt nói: "Xem xem, Nguyên Ca rất quan tâm ta không phải sao? Cho nên phải xem chừng ta thật kỹ, đừng cho người chui chỗ trống, cũng đừng để cho ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Dù sao, hiện tại ta không có mẫu thân, cũng không còn người thân, chỉ còn lại một mình Nguyên Ca nàng, nàng phải tốt với ta mới được!" Nói xong, lại thấp giọng nói bên tai nàng: "Quyển sách kia còn có rất nhiều kiểu đa dạng, vi phu đã sớm ngứa trong lòng, chúng ta đến thư phòng thử thử được không? Nguyên Ca yêu dấu—— "



Âm cuối cùng kéo thật dài, tê tê dại dại, nghe vào lỗ tai như có vô số con kiến bò qua bò lại, vô cùng mê người.



Không biết xấu hổ, vô lại! Yêu nghiệt mê hoặc người!



Nghe được câu trước hắn nói "cũng chỉ còn có một mình Nguyên Ca nàng", trong lòng Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên run lên, lập tức mềm lòng, lại nghe câu sau ái muội lộ liễu, biết người này đã nắm rõ điểm yếu của chính mình, ỷ vào nàng mềm lòng, giả vờ đáng thương, chơi xấu, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào... . Đang tức giận, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, khóe miệng lập tức hiện lên đắc ý tươi cười, cũng không lại kháng cự.



Cho chàng ban ngày khi dễ ta, đêm nay xem ta làm sao đòi lại cả vốn lẫn lãi!



Thấy Bùi Nguyên Ca im lặng, Vũ Hoàng Mặc chỉ cho là nàng đồng ý, liền cười hì hì ôm Bùi Nguyên Ca, nhảy qua cửa sổ đi về phía thư phòng.




Nhưng mà Vạn Quan Hiểu cũng không thấy ngoài ý muốn, năm người này rõ ràng là con em thế gia hoặc là huân tước quý phủ, từ xưa đến nay, quan hệ giữa đệ tử quyền quý và đệ tử nhà nghèo như nước với lửa, đệ tử nhà nghèo coi thường những người này ngồi không ăn bám, ỷ vào tổ tiên che chở hoành hành ngang ngược; mà con nhà quyền quý lại cho rằng đệ tử nhà nghèo thân phận hèn mọn, không xứng cùng bọn họ nhậm chức cùng nơi, cho nên đối với đệ tử nhà nghèo có mãnh liệt địch ý.



Mà đa số võ tướng đều là tính tình tương đối thẳng thắn, không giống quan văn dối trá khách sáo, cho nên loại này phân tranh càng thêm trực tiếp kịch liệt.



Tình hình hiện tại, hiển nhiên hắn bị phân đến một thị vệ sở đầy con nhà thế gia, cho nên tạm thời bị bọn họ xa lánh cũng rất bình thường. Chỉ cần hắn chịu dụng tâm kinh doanh, xử lý tốt quan hệ với đám con em thế gia, không những có thể mưu cầu tiền đồ tại thị vệ sở, mà còn có thể kinh doanh nhân mạch vì con đường tương lai lên chức, đối với con đường làm quan sau này của hắn có lợi không hại.



Vạn Quan Hiểu suy nghĩ, chậm rãi ngủ, sau đó bởi vì đụng tới vết thương lần nữa bị đau tỉnh, lại chầm chậm ngủ, lại đau tỉnh.



Cứ như vậy, mơ mơ màng màng ngủ một đêm thức dậy, vẻ mặt Vạn Quan Hiểu mất tinh thần, dưới mắt có quầng thâm thật sâu.



Những ngày sau đó, Vạn Quan Hiểu dốc hết toàn lực đi lấy lòng mọi người trong thị vệ sở, nhưng mà, dần dần hắn lại phát hiện, những người này đều toàn bộ tiếp thu hắn lấy lòng xu nịnh, thỉnh thoảng hiếu kính, mở tiệc chiêu đãi ở tửu lâu, không hề khách khí, nhưng thái độ của bọn họ khi ở thị vệ sở lại không vì vậy mà hòa hoãn hơn chút nào. Hắn được phân công nhiệm vụ vẫn là cung điện lầu các kém nhất, cho dù là mưa xối xả hay là mặt trời chói chang, đều không có bất kỳ chỗ trú ẩn, lại càng không có quý nhân đi qua; trong ngày thường vẫn bị mọi người châm chọc cạnh khóe không ngừng, lại thêm thường thường lấy cớ luận bàn võ công đánh đến nỗi cả người hắn đều bị thương, không giống trong cổ ngữ nói ‘ăn của người miệng mềm, lấy của người tay ngắn’ (ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn; tương đương câu ‘ăn cơm chùa phải quét lá đa’ trong tiếng Việt). . . .



Một đoạn thời gian liên tục như vậy, ngay cả tính tình như Vạn Quan Hiểu cũng tức giận.



Mặc dù hắn có chuẩn bị tâm lý, nhưng thế này thật quá đáng mà!



Dù cho con nhà thế gia có thành kiến với đệ tử nhà nghèo, nhưng hắn đã giả bộ đáng thương, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, khắp nơi xu nịnh lấy lòng những người này, coi bọn họ như tổ tông mà cung kính, vì sao bọn họ không những không đổi mới thái độ, trái lại càng ngày càng tệ hơn? Mỗi ngày nhận công việc khổ cực không nói, vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới, mỗi ngày mệt mỏi như chó (nguyên văn của tác giả nhé), ngay cả mỹ thiếp trong nhà cũng không có thời gian thân thiết. . . . Đã như vậy, bọn khốn kiếp kia lại còn không hài lòng? Mỗi ngày lấy việc bắt nạt hắn làm niềm vui!



Chỉ tiếc, hắn không biết hắc y nhân giúp đỡ mình rốt cuộc là ai, cũng không có cách nào tìm hắn, bản thân lại không có bối cảnh núi dựa, cũng chỉ có thể chịu đựng! Có lẽ người ở thị vệ sở chỉ là nhất thời nhìn mình không thuận mắt, theo thời gian trôi qua sẽ dần dần cải biến thái độ với mình thôi! Vạn Quan Hiểu nghĩ như thế, thoạt nhìn, những ngày nước sôi lửa bỏng còn phải kiên trì một đoạn thời gian nữa.



Nhưng mà, Vạn Quan Hiểu thật không biết, đám người Tề Trọng Thân chán ghét hắn, căn bản không phải bởi vì phân tranh giữa con em quyền quý và đệ tử nhà nghèo, mà bởi vì chức vị tam đẳng thị vệ của Vạn Quan Hiểu là cướp từ Trung Nam Hầu thế tử thân như huynh đệ với bọn họ, nên mới thay Trung Nam Hầu thế tử trút giận. Tuy nhiên sau mấy ngày sửa trị Vạn Quan Hiểu, cũng không thấy núi dựa sau lưng hắn ra mặt, vậy nên kế tiếp, bọn họ càng thêm phóng túng bắt nạt Vạn Quan Hiểu.



Không nói đến Vạn Quan Hiểu ở thị vệ sở trôi qua nước sôi lửa bỏng, bên Xuân Dương cung nghênh đón một vị khách ngoài ý muốn. . . .



Cửu điện hạ Vũ Hoàng Mặc mang vẻ mặt ‘muốn giết người’ tròn năm ngày, khắp nơi trong Xuân Dương cung đều là áp suất thấp, ngay cả nói chuyện mọi người cũng không dám lớn tiếng, e sợ trêu chọc Cửu điện hạ, đưa tới mầm tai vạ. Cho đến sáng sớm hôm nay, Cửu điện hạ thần thanh khí sảng từ chính viện đi ra, trên mặt cuối cùng phủ lên ý cười như ngày thường, mà Cửu hoàng tử phi lại ngoài ý muốn thức dậy muộn, ngay cả thời gian thỉnh an Liễu quý phi cũng bỏ lỡ, trong Xuân Dương cung rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng.



Đương nhiên, đoán được Nguyên Ca sẽ thức dậy muộn, Hoàng Mặc sớm đã phái người đến cung Liễu quý phi xin phép, nói Nguyên Ca không thoải mái, không thể đi thỉnh an.



Bởi vậy Bùi Nguyên Ca ngược lại không kinh hoảng bỏ lỡ canh giờ thỉnh an, chỉ là càng thêm nhận thức rõ và oán thầm thể lực của người nào đó quá tốt. Dù sao nàng cũng đã ‘bệnh’, đơn giản ngủ nhiều một lúc. Ai biết còn chưa nhắm mắt lại, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Nghe nói Nguyên Ca muội muội thân thể không thoải mái, ta cố ý đến thăm!" Nói xong, cũng không để ý đám người Tử Uyển ngăn cản, cố ý xông vào.



"Thất hoàng tử phi, nô tì đã nói hoàng tử phi nhà ta không thoải mái, đang nghỉ ngơi, hiện tại ngài đã tin chưa?" Tử Uyển tức giận nói.



Ngày đó ở Liễu phủ, nàng nghe rõ ràng rành mạch đối thoại giữa tiểu thư và Lý Tiêm Nhu, biết Lý Tiêm Nhu muốn hãm hại tiểu thư, trong lòng đã sớm thống hận Lý Tiêm Nhu vô cùng. Lúc trước tình cảnh Lý Tiêm Nhu ở kinh thành thê thảm như vậy, lúc thu săn cùng với lễ thêm trang của Ôn tiểu thư đều là tiểu thư giúp nàng giải vây, ba năm qua lại thường thường viết thư chỉ điểm nàng, thậm chí còn nhờ Trịnh phu nhân ở Quan Châu vì nàng tìm một mối hôn sự ổn thỏa, mặc dù Lý Tiêm Nhu gả cho Thất điện hạ, tiểu thư vẫn tận tâm tận lực giúp nàng như cũ . . . . Kết quả Lý Tiêm Nhu lại lấy oán trả ơn, phản bội tiểu thư, bán đứng tiểu thư!



Thấy nàng đã tiến vào, rõ ràng ồn ào ầm ĩ như vậy, Bùi Nguyên Ca vẫn nhắm mắt, giống như không phản ứng chút nào, trong lòng Lý Tiêm Nhu âm thầm nổi nóng.



Với sự nhạy bén của Bùi Nguyên Ca, mới nghe được tiếng động chỉ sợ cũng đã giật mình tỉnh lại, hiện giờ cố ý giả bộ ngủ như vậy hiển nhiên là làm cho nàng xem! Nhưng mà, sau khi hít sâu một hơi, Lý Tiêm Nhu vẫn bình tĩnh lại. Yến tiệc ở Liễu phủ, tâm tư của nàng bại lộ, hoàn toàn quyết liệt với Bùi Nguyên Ca, Thất điện hạ lúc đó đánh một tát kia không phải nhẹ, khiến nửa gương mặt nàng đều sưng đỏ, khóe miệng vỡ tan, căn bản không có phương pháp gặp người, sau cùng chỉ phải công bố thân thể đột nhiên không khỏe, vội vàng chạy về Đức Chiêu cung, cho tới hôm nay khỏi hẳn không nhìn ra vết tích gì mới dám ra ngoài.



Bây giờ, đối với Thất điện hạ mà nói, nàng đã mất đi đại bộ phận giá trị lợi dụng, cho nên ngoại trừ nhu thuận nghe lời, nàng không thể làm gì khác.



Vì vậy, nàng chỉ có thể nghe theo Thất điện hạ dặn dò, không có lựa chọn nào khác.



"Thất hoàng tử phi, hoàng tử phi nhà ta cần nghỉ ngơi, không thích hợp gặp khách, mời ngài về trước đi thôi!" Tử Uyển lạnh mặt nói.



Lý Tiêm Nhu lại dịu dàng cười nói: "Không sao, ta ở đây chờ cũng được. Ta và Nguyên Ca tình như tỷ muội, hôm nay đi thỉnh an mẫu phi, nghe nói thân thể nàng không thoải mái, thực sự không yên lòng, cho nên nhịn không được tới thăm một lát, tổng yếu nên chờ Nguyên Ca muội muội tỉnh lại, nói vài lời với nàng, nghe nàng không sao mới có thể an tâm. Ngươi yên tâm, ta sẽ im lặng, sẽ không đánh nhiễu Nguyên Ca muội muội."



Thực sự vô liêm sỉ! Tử Uyển thầm nghĩ, rồi lại không thể đuổi nàng đi, chỉ có thể ngầm sinh hờn dỗi.



Dù sao, Lý Tiêm Nhu được mang theo cung nữ Đức Chiêu cung, mà Xuân Dương cung lại mới tới một nhóm cung nữ, miệng là của bọn họ, nếu như Lý Tiêm Nhu "có lòng tốt" đến thăm bệnh, lại "ăn nói khép nép", nếu các nàng còn đuổi người, chắc chắn sẽ có người nói tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo, không tôn trọng Thất Hoàng tẩu, bất đắc dĩ những chuyện xấu xa Lý Tiêm Nhu làm lại không thể công khai, bằng không ngược lại sẽ ảnh hưởng danh dự của tiểu thư. Bởi vậy, mặc dù Lý Tiêm Nhu làm ra chuyện như vậy, bề ngoài mọi người vẫn phải duy trì hoà thuận giả dối.



Lý Tiêm Nhu tất nhiên là nhìn trúng điểm ấy, mới cố ý làm như vậy.



Bùi Nguyên Ca cũng không có ý kiến gì, Lý Tiêm Nhu đã có kiên nhẫn ngồi chờ, vậy cứ từ từ chờ đi. Dù sao tối hôm qua nàng hầu như không ngủ, bị tên cầm thú nghẹn năm ngày Vũ Hoàng Mặc lăn lộn cả đêm, đến sau cùng thật sự chịu đựng không nổi mê man, tên cầm thú kia mới bỏ qua! Dù sao có đám người Tử Uyển nhìn, cũng sẽ không khiến Lý Tiêm Nhu động tay động chân gì, nàng vừa lúc nhân dịp ngủ bù.



Tối hôm qua thực sự quá mệt mỏi, Bùi Nguyên Ca rất nhanh liền ngủ thật say, tỉnh lại lần nữa, đã qua buổi trưa.



Lý Tiêm Nhu vẫn như cũ chờ ở gian ngoài, nghe nói Bùi Nguyên Ca thức dậy, vội vàng đứng lên cười nói: "Nguyên Ca muội muội, thân thể muội đã khỏe hơn chút nào chưa?" Dáng điệu vô cùng ôn nhu hoà thuận, giống như một màn quyết liệt xé rách da mặt với Bùi Nguyên Ca chưa từng xảy ra.



Muốn giả bộ đúng không? Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi chắc! Bùi Nguyên Ca vội vàng cười đứng dậy, nói: "Đa tạ Thất hoàng tẩu mong nhớ, thân thể ta vốn có chút yếu, cộng thêm mấy ngày nay thời tiết thay đổi đột ngột nên có chút không khỏe, thật là làm phiền Thất hoàng tẩu sang thăm ta. Thất hoàng tẩu tới bao lâu rồi? Tử Uyển, Thất hoàng tẩu đã đến đây, tại sao ngươi không gọi ta dậy, lại để Thất hoàng tẩu chờ đợi?" Dáng điệu cũng mười phần tình ý chân thành.



Nhạy cảm nhìn thấy dấu hôn trên cổ Bùi Nguyên Ca, Lý Tiêm Nhu liền biết vì sao nàng "không thoải mái", trong lòng chua xót vô cùng.



Có thể đoán được, Cửu điện hạ và Bùi Nguyên Ca nhất định vô cùng ân ái, nhưng chính nàng thì sao? Trừ lần đó bị Liễu quý phi cảnh cáo, Thất điện hạ miễn cưỡng cùng nàng viên phòng, đến nay ngay cả chạm Thất điện hạ cũng không thèm chạm vào nàng, ngược lại thường xuyên đi Thần Phương Các của Viên Hoa Vũ, để nàng mỗi ngày vườn không nhà trống. Nghĩ, trong lòng lại càng bất bình, rõ ràng đều là tình cảnh tương tự, tại sao Bùi Nguyên Ca có thể trôi qua phong cảnh như thế, nàng lại nghèo túng như vậy?



Nếu nàng không sống tốt, Bùi Nguyên Ca cũng đừng mơ tưởng sống khá giả, huống chi đó cũng là ý của Thất điện hạ!