Đích Nữ Vô Song
Chương 29 : Tranh đấu gay gắt, bốn vị tiểu thư ganh nhau lễ vật mừng thọ
Ngày đăng: 15:12 30/04/20
Tử Uyển hơi khó hiểu nên hỏi: "Tiểu thư, người biết rõ đám Bạch Vi có vấn đề, vì sao không dứt khoát đuổi bọn họ ra khỏi Tĩnh Xu trai chứ? Chuyện hoa yến lần trước, nô tỳ dám cá chính bọn họ trộm thơ của người đưa cho tam tiểu thư. Giữ người như vậy bên cạnh không phải tự gieo tai họa sao?"
Bùi Nguyên Ca ngồi xuống nhẹ nhàng, lấy trâm cạy quả hạch, thản nhiên nói: "Tìm lý do đuổi bọn họ thì rất dễ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, nha hoàn Tĩnh Xu trai liên tiếp bị đuổi. Nếu lan truyền ra ngoài, người khác sẽ hiểu lầm rằng ta khắt khe hẹp hòi, khó hầu hạ. Cho nên phải từ từ đuổi từng người ra, trừ phi —— "
Nàng dừng lại, vẻ mặt ảm đạm, quả hạch trong tay "cóp" một tiếng, vỏ cứng bên ngoài bị bóp vỡ nát.
Vốn dĩ nàng không vội nhưng vì những nha hoàn này quá láo xược nên mới đi nhanh một bước!
Bùi Chư Thành chuyển từ trấn biên đại tướng quân thành quan văn, giống như mất đi thánh sủng. Nhưng dù sao ông cũng đã làm quan nhiều năm, giao du rộng rãi, nay lại là nhị phẩm Hình bộ thượng thư nên ngày lễ mừng thọ ba mươi sáu tuổi vẫn tổ chức rất linh đình. Những nhà nhận được bái thiếp đều gửi hồi âm lại. Bùi Chư Thành "bụng dạ hẹp hòi", gửi liên tiếp ba tấm bái thiếp tới Trấn Quốc Hầu phủ. Nghe người đưa bái thiếp nói, Trấn Quốc hầu vẫn bình thản còn An Trác Nhiên tức giận đến mức xé nát ba tấm bái thiếp ngay tại lúc ấy rồi cười như điên.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày thọ yến.
Bùi Nguyên Ca dậy thật sớm, mặc áo không bâu nhỏ màu hồng phấn, áo khoác ngoài đỏ nhạt, váy lăng (váy làm bằng vải lăng) hồng tím kết hợp giao hòa vào nhau. Đầu cài trâm vàng nạm hồng ngọc, màu sắc sáng rỡ ôn hòa hợp với khí chất yêu kiều như nước của nàng, càng trở nên phiêu dật xuất trần, tiêm nhã động lòng người. Nàng dùng nhanh đồ ăn sáng sau đó kêu Tử Uyển cầm thọ lễ đi đến Đồng Trạch viện, vừa vặn gặp Bùi Nguyên Xảo và Nguyệt di nương, mọi người cùng đi vào. Mẹ con Chương Vân đã đến từ sớm, ngay cả Liễu di nương và Tiếu di nương ngày thường không thấy bóng dáng cũng đều đã có mặt.
Chương Vân mỉm cười nói: "Tam tiểu thư, tứ tiểu thư và Nguyệt di nương đến sớm quá."
Tuy rằng trước đó vài ngày đứa con gái này đã làm không ít chuyện khiến ông tức giận nhưng dù sao nàng cũng đã nhận sai, thề không tái phạm. Trước kia Bùi Chư Thành cưng chiều nữ nhi này nhất, yêu thích nàng ngây thơ thiện tâm. Nghe khẩu khí này của nữ nhi giống như quay lại bộ dáng đáng yêu trước đây, lòng ông bỗng mềm đi, nói: "Con thật càn rỡ, cũng bướng bỉnh nhất!" Ông nhìn Bùi Nguyên Dung một cái nhưng vẫn tiếp nhận bảo kiếm, đưa cho Thạch Nghiễn đứng phía sau.
Đến lượt Bùi Nguyên Ca, Chương Vân cướp lời trước: "Lão gia hiểu Tứ tiểu thư rõ nhất, tứ tiểu thư cũng rất khéo léo. Chắc hẳn thọ lễ này cũng đặc biệt nhất, mau mau lấy ra đi để chúng ta mở rộng tầm mắt!". Bà ta cười lạnh trong lòng. Luận hiếu tâm, vĩnh thọ kinh văn của Hoa nhi thành kính cẩn thận, không ai có thể so sánh. Luận quý báu, bảo kiếm của Dung nhi sáng chói rực rỡ, giá trị ngàn vàng. Bùi Nguyên Ca tuyệt đối không thể có thọ lễ tốt hơn. Bà ta cố tình dùng những lời khiêu khích, chờ Bùi Nguyên Ca mang thọ lễ ra, nếu không bằng Hoa nhi và Dung nhi, xem nàng ta giấu mặt mũi vào đâu?
Lát nữa các phu nhân đến chúc thọ nhất định sẽ hỏi, đến lúc đó khiến Bùi Nguyên Ca càng thêm mất mặt.
Bùi Chư Thành sơ ý, không nghe ra giao phong bên trong lời nói nhưng những người còn lại đều hiểu. Mọi ánh bắt đều tập trung trên người Bùi Nguyên Ca, chờ nhìn thọ lễ của nàng. Hoặc có thể nói, chờ xem trận giao phong này của nàng và Chương Vân, rốt cuộc ai thua ai thắng?
Bùi Nguyên Ca tất nhiên hiểu được nhưng chỉ mỉm cười. Nàng vốn dĩ muốn dùng khối huyết thạch kia khắc thành ấn triện (con dấu) tặng cho Bùi Chư Thành, nhưng bởi vì An Trác Nhiên cản trở giữa đường, gây huyên náo ai ai cũng biết làm mất đi cảm giác thần bí. Bởi vậy, nàng đã đưa cho Bùi Chư Thành ngay hôm đó. Nhưng nếu Chương Vân nghĩ rằng nàng không đưa ra được thọ lễ tốt hơn, thì hoàn toàn sai lầm!
Nàng có lòng tin tuyệt đối, thọ lễ của nàng sẽ khiến Bùi Chư Thành thích nhất cũng vừa lòng nhất, ....
[1] thọ tỷ nam sơn: điển tích xưa của Trung Quốc. Nam Sơn là nơi mọc rất nhiều trúc, nhiều không thể đếm nổi. Bởi vậy, nói thọ tỉ Nam Sơn là sống được nhiều tuổi như là Nam Sơn có nhiều trúc vậy.