Đích Nữ Vô Song

Chương 263 : Rồng có vảy ngược

Ngày đăng: 15:16 30/04/20


Editor: Vy Vy 1505



Nhận thấy được phía sau có ánh mắt khác thường, Vũ Hoàng Mặc quay đầu, nhìn thấy Vũ Hoàng Hãn đứng cách đó không xa, cũng có chút giật mình, ngay sau đó liếc nhìn nhã gian trái phải, lập tức hiểu ý, hiện tại thật là thời cơ tốt nhất mượn sức Liễu Hằng Nhất! Hắn đi qua cười hỏi: "Xem vẻ mặt của Lục hoàng huynh chắc là đàm luận với Liễu Hằng Nhất thật sự hợp ý, chúc mừng Lục hoàng huynh!"



Vũ Hoàng Hãn mỉm cười ôn nhuận: "May mắn thược dược hoa yến ngày hôm qua được Cửu hoàng đệ và Cửu đệ muội giúp đỡ!"



Vũ Hoàng Hãn thừa biết Vũ Hoàng Mặc nhạy bén, cũng không kỳ quái hắn có thể đoán ra nguyên do.



Nếu không có thược dược hoa yến ngày hôm qua, Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc cho Liễu quý phi một kích trí mạng, thế nên Liễu quý phi ngất, Trịnh tu dung có quyền cùng nhau giải quyết lục cung, hoàn toàn phá hỏng tình hình vốn có, cho dù Liễu Hằng Nhất nhận định hắn lòng mang chí lớn cũng sẽ không dễ dàng quy thuận. Dù sao, dưới tình thế Liễu quý phi chưởng cung, Vũ Hoàng Diệp được sủng ái, hắn muốn quật khởi cũng không dễ dàng. Ngược lại, chỉ khi hậu cung và triều đình hỗn loạn, mới thay thế cũ, tranh quyền đoạt lợi, tâm tư và thủ đoạn của hắn mới có đường phát huy.



"Liễu Hằng Nhất tại triều đường mấy năm nay, tâm tư thủ đoạn mọi thứ không kém, chỉ tiếc mất tiên cơ, thế nên mới bị Liễu Cẩn Nhất chèn ép. Nếu luận năng lực và ánh mắt, Liễu Hằng Nhất cũng không tệ, Lục hoàng huynh có thể thuyết phục Liễu Hằng Nhất, đủ có thể thấy Lục hoàng huynh tài trí hơn người!" Vũ Hoàng Mặc lắc đầu, cho dù tình thế có chút biến hóa, nhưng muốn thuyết phục Liễu Hằng Nhất lại cần bản thân Vũ Hoàng Hãn cơ trí càn khôn, nếu không cũng là uổng công.



"Cửu hoàng đệ cũng đừng lại cười ta!" Vũ Hoàng Hãn cười, chuyển đề tài: "Nghe nói Cửu hoàng đệ xin nghỉ phép bên kinh cấm vệ, nói là thân thể không khoẻ. Sao vậy? Thân thể không khoẻ chạy đến Lâm Giang Tiên làm gì?" Trong lời nói mang theo ý trêu chọc, giống như muốn nói, cho dù "bệnh" của đệ là có lý do chính đáng, nhưng trắng trợn táo bạo xuất cung có phải quá lộ liễu hay không?



Vũ Hoàng Mặc không chút nào để ý nói: "Đúng vậy, thân thể ta không khoẻ, cho nên cố ý xuất cung tìm đại phu, thuận tiện đến ăn một bữa cơm!"



"Miệng lưỡi của Cửu hoàng đệ thật lanh lợi, ta vốn còn lo lắng lỡ như Cửu hoàng đệ xuất cung bị người nhìn thấy phải giải thích như thế nào, thì ra đã sớm nghĩ tốt lý do!" Vũ Hoàng Hãn nhịn không được nở nụ cười, không hề vòng quanh: "Nghe nói Cửu đệ muội hôm nay cũng cáo bệnh, chắc là cũng xuất cung tìm đại phu có phải không? Không nghĩ tới Cửu hoàng đệ thế nhưng cũng có lúc dịu dàng như vậy, đưa Cửu đệ muội đi dạo phố?"



Nhắc tới Bùi Nguyên Ca, ánh mắt Vũ Hoàng Mặc lập tức dịu dàng hơn: "Ừ, đưa nàng xuất cung giải sầu"



"Một khi đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy Cửu hoàng đệ và Cửu đệ muội ân ái, nghe nói Lâm Giang Tiên mới tới một vị đầu bếp, nghiên cứu ra một món ăn mới tên là Phượng Mặc Mẫu Đơn, lấy nước hầm gà chế thành, màu sắc thanh thoát, trơn mềm mềm xốp, ngon miệng mà không dầu mỡ, tốt cho sức khỏe, mùi vị rất ngon, hình thức cũng đẹp, Cửu hoàng đệ và Cửu đệ muội không ngại thử xem." Vũ Hoàng Hãn cười nói: "Ngoài ra, từ đây đi về hướng đông có cửa hàng tên Giám Ngọc Hiên trang sức bằng ngọc rất tốt, đông nam có Cẩm Tú Trang vải vóc tốt nhất, lại đi về hướng nam có Thấm Hoa Lâu đồ trang sức rất đẹp... Hiếm khi Cửu hoàng đệ có hưng trí, hôm nay thời tiết lại tốt, vừa vặn đi dạo. Đặc biệt là Phố Yêu Nguyệt ở hướng nam, sợi tơ vật dụng thêu thùa gì cũng có, có rất nhiều thứ quý báu, nghe nói Cửu đệ muội thích nhất là thêu thùa, nói không chừng nơi đó sẽ có vật Cửu đệ muội yêu thích."



Hắn thuận miệng kể ra các nơi nữ tử trong kinh thành thích đến, đúng là thuộc như lòng bàn tay.



"Lục hoàng huynh và Lục hoàng tẩu đúng là kiêm điệp tình thâm, bằng không cũng sẽ không biết nhiều nơi nữ tử thích đi như vậy, đa tạ!"




Vũ Hoàng Mặc có chút tò mò: "Nàng hiểu được cái gì?"



"Lúc đó ta nghĩ là chàng để lại khối ngọc bội này xem như tiền chẩn bệnh!" Bùi Nguyên Ca cười nói, hơi chuyển chuyển ánh mắt, vẻ mặt đôi mắt lại lộ vẻ nhu tình lưu luyến, dịu dàng chậm rãi nói: "Sau đó lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện. Tiệc mừng thọ ở Ôn phủ, chàng từng nói, tuy rằng chàng là hoàng tử đứng hàng thứ chín, nhưng tính tình lại giống nhai tí, con thứ hai của rồng, đó là tự so mình với nhai tí. Một khi đã như vậy, chàng tặng ngọc bội bạch ngọc khắc nhai tí cho ta, kỳ thật là đang ẩn ý..." Nàng dừng một chút, hơi hơi ngượng ngùng, lại vui mừng nói: "Chàng trao tim chàng cho ta, có đúng không?"



Bình thường Vũ Hoàng Mặc da mặt dày, nhưng lúc này bỗng nhiên cũng có chút ngượng ngùng quay đầu.



Hắn tự biết tình cảnh bản thân phức tạp khó lường, không muốn Nguyên Ca bị cuốn vào vòng xoáy hoàng gia tranh đấu, huống chi lúc ấy Phó Quân Thịnh thoạt nhìn là vị hôn phu tốt lắm. Bởi vậy cho dù nhận thấy được chính mình tâm ý, hắn cũng chỉ có thể kiềm chế, không dám làm ra hành động gì... Lúc ấy để lại ngọc bội này chỉ là muốn lẳng lặng biểu lộ tâm ý, cho dù nàng phải gả cho Phó Quân Thịnh, nhưng hắn thích Nguyên Ca, chính là thích, cho dù không thể cưới nàng, cũng sẽ giao phó trái tim cho nàng, dốc hết toàn lực bảo hộ nàng chu toàn... Lúc ấy khi để lại ngọc bội, hắn chưa từng nghĩ tới Nguyên Ca sẽ biết...



"Không nghĩ tới Nguyên Ca nàng sẽ nhớ rõ... ." Vũ Hoàng Mặc rất nhanh liền thay đổi gương mặt cười tủm tỉm, nói: "Không nghĩ tới ta chỉ vô ý nói một câu trong tiệc mừng thọ ở Ôn phủ, Nguyên Ca lại đều nhớ rõ... Thoạt nhìn Nguyên Ca thực chú ý ta đấy! Chẳng lẽ ở Ôn phủ thọ yến, nàng đã thích ta?"



"Tự mình đa tình!" Bùi Nguyên Ca liếc trắng mắt.



Hắn còn không biết xấu hổ nói, từ trước đến giờ, ỷ bản thân là Cửu hoàng tử, ỷ vào da mặt dày, luôn khi dễ nàng!



"Vậy Nguyên Ca nàng nói cho ta biết, khi nào thì nàng bắt đầu thích ta?" Vũ Hoàng Mặc lại không dễ dàng bỏ qua, truy hỏi: "Nói mau, nói mau, rốt cuộc là khi nào thì nàng bắt đầu thích ta?"



Đúng lúc này, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến giọng nói của xa phu: "Cửu điện hạ, Cửu hoàng tử phi, đã đến phố Yêu Nguyệt."



Bùi Nguyên Ca nhân cơ hội xuống xe ngựa, miễn cho lại bị Vũ Hoàng Mặc mặt dày dây dưa. Nhưng mà, nhìn trước mắt phố Yêu Nguyệt, nàng thật ra có chút giật mình. Trước mắt là một bảng hiệu cao cao bằng đá, viết mấy chữ "Phố Yêu Nguyệt", phố này kéo dài cả một con đường, hai bên đều là cửa hàng, xem chiêu bài hình như đều là sợi tơ và cửa hàng thêu, giống như toàn bộ cửa hàng sợi tơ và cửa hàng thêu ở kinh thành đều tập trung ở đây vậy. Hơn nữa, nơi này Bùi Nguyên Ca cũng không xa lạ, đây vốn là Giản Trữ Trai cũ, bởi vì Ngũ điện hạ Vũ Hoàng Triết duy trì Nghiễm Trí Trai muốn mua cả con phố, tu sửa thành cửa hàng sợi tơ và cửa hàng thêu tập trung ở kinh thành, vì thế Giản Trữ Trai còn đấu pháp một trận với Nghiễm Trí Trai.



Hiện tại, là ai có bản lĩnh và tầm nhìn xa như vậy, thế nhưng thật sự biến nơi này thành phố sợi tơ và cửa hàng thêu?



Trong đầu Bùi Nguyên Ca bỗng xuất hiện một cái tên ... Nhan Chiêu Bạch!