Đích Nữ Vô Song

Chương 277 : Vũ Hoàng Diệp bị phạt

Ngày đăng: 15:16 30/04/20


Editor: Vy Vy 1505



Tuy rằng bị Vũ Hoàng Hãn điểm danh bác bỏ, nhưng Ôn các lão không tức giận, ngược lại như có chút đăm chiêu nhìn hắn.



"Đại Hạ lập quốc, xem trọng ân uy, nhưng cho dù là ân hay là uy đều không có công đạo hay có lệ như vừa nói, nay cử tử quỳ gối ngoài cửa Tây Hoa, bọn họ phẫn nộ là vì khoa cử bị gian lận, bọn họ cần là sự thật, cùng với một lần nữa khoa cử công bằng, làm cho tài hoa và khát vọng của bọn họ có thể thực hiện! Sáu gã quan chủ khảo và Vạn Quan Hiểu liên lụy vào án khoa cử làm rối kỉ cương, đây là sự thật, mặc dù đã chết, theo luật nên xử trí như thế nào thì bây giờ vẫn xử trí như thế; tuy rằng Thất hoàng đệ bị hiềm nghi rất lớn là thủ phạm làm rối kỉ cương khoa cử, nhưng chứng cớ cũng không đầy đủ, bởi vậy không nên lập tức tiến hành xử trí."



Giọng nói Vũ Hoàng Hãn bình tĩnh, nói năng có khí phách.



Ý của hắn rất rõ ràng, Vũ Hoàng Diệp lưng đeo hiềm nghi, nhưng nếu không có chứng cớ vô cùng xác thực, cho dù như thế nào cũng không nguyện giết oan, tấm lòng nhân ái lập tức giành được rất nhiều quan viên tán thưởng và vài phần kính trọng. Tuy rằng nhân ái nhưng không yếu đuối, không bởi vì học sinh quần chúng phẫn nộ mà lui bước, đây là giữ vững nguyên tắc, làm người ta chấn động nhưng không phản cảm.



Trong lúc nhất thời, mọi người trên triều đình rốt cuộc bắt đầu nhìn thẳng vào Lục điện hạ xưa nay không có tiếng tăm gì.



Mà giống như đám người Ôn Các lão quan viên trung lập lại cảm thấy vui sướng. Những năm gần đây, cho dù là Ngũ điện hạ Vũ Hoàng Triết lúc chưa bị xử trí, hay là nay thanh thế chính thịnh kinh thành song kiệt Thất điện hạ và Cửu điện hạ, cũng không là người được chọn có khả năng trong cảm nhận của bọn họ, Thất điện hạ quá mức tự phụ kiêu căng, Cửu điện hạ quá mức phóng túng khó lường, nhưng thật ra Lục điện hạ nói lời này làm cho người ta trước mắt sáng ngời.



Tình hình hiện nay, nếu Thất điện hạ rớt đài, tình cảnh của Lục điện hạ có lẽ có thể tốt hơn rất nhiều.



Có thể chống đỡ dụ hoặc bậc này, có ánh mắt nhìn rõ đại cục, nhân ái nhưng không yếu đuối, trước mắt thoạt nhìn Lục điện hạ thật ra rất tốt!



Ôn Các lão là người thứ nhất đứng ra, nói: "Hoàng thượng, Lục điện hạ nói có lý, thần tán thành!"



"Thần cũng tán thành!"



...



Vũ Hoàng Diệp ngẩng đầu, lạnh như băng đề phòng nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Hãn.



Tuy rằng Vũ Hoàng Hãn đang cầu tình cho hắn, nhưng luôn miệng nhận định hắn là thủ phạm hiềm nghi làm rối kỉ cương khoa cử, chỉ là vì chứng cớ không đủ nên mới cầu tình vì hắn, cũng làm cho hiềm nghi của hắn lại tăng thêm một tầng. Vốn chuyện xe ngựa bị bắt cóc, Vũ Hoàng Diệp đã nhận thấy được Vũ Hoàng Hãn không bình thường như vẻ bề ngoài, nhưng hôm nay trên triều đình nói những lời này cũng là đạp hắn leo lên trên, thắng được các triều thần tán thành và ủng hộ.



Trước mắt các triều thần từng bước từng bước tán thành, đó là chứng cứ rõ ràng!



Nếu tùy ý Vũ Hoàng Hãn phát triển an toàn, tương lai chỉ sợ cũng là kẻ địch mạnh.



Nhưng mà nay bản thân hắn còn khó bảo toàn, cũng không thể làm gì Vũ Hoàng Hãn...



"Phụ hoàng, tuy rằng chứng cớ Thất hoàng đệ làm rối kỉ cương khoa cử không đủ, nhưng Tần Lộc thật sự từng đến Thị Vệ Sở, có các thị vệ làm chứng, sau đó lại vô duyên vô cớ chết ở Đức Chiêu cung, cho dù là vu oan hãm hại hay Tần Lộc xác thực liên lụy đến vụ án, phát sinh chuyện như vậy cộng thêm đủ chuyện khác trước đó... Thất hoàng đệ trị cung không nghiêm, quản lý kẻ dưới không thỏa đáng chứng cớ vô cùng xác thực, hẳn nên xử trí để tránh sau này xảy ra chuyện lớn hơn nữa." Vũ Hoàng Hãn chuyển đề tài, lại nhắm đầu mâu ngay Vũ Hoàng Diệp.



Lời này gợi lên lúc trước Vũ Hoàng Diệp sủng thiếp diệt thê, thê thiếp tranh chấp đủ loại lời đồn, có chứng cứ lý luận một đường, có vẻ hợp tình hợp lý, tất cả mọi người đều gật đầu, ngay cả đám người Liễu Cẩn Nhất cũng không có biện pháp bác bỏ.



"Hoàng Hãn nói không sai!" Hoàng đế nhìn Vũ Hoàng Hãn thật sâu, quay qua nói với Vũ Hoàng Diệp: "Tuy rằng chứng cớ không đủ, nhưng lần này Vũ Hoàng Diệp ngươi khó thoát khỏi hiềm nghi, còn nữa, Đức Chiêu cung của ngươi cũng quá rối loạn, trước tiên giao đãi công vụ bên kinh thành quân cho người khác, trước khi chỉnh đốn thật tốt Đức Chiêu cung, ngươi không cần trở ra! ‘Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ’, mấy thứ này ngươi đều phải học lại đi thôi!"



Chỉ là nhẹ nhàng mấy câu, cũng là tuyên bố xử trí Vũ Hoàng Diệp.



Đoạt chức, cấm túc, hơn nữa cũng không có kỳ hạn. Nói cách khác, khi nào Vũ Hoàng Diệp có thể ra Đức Chiêu cung, một lần nữa xuất hiện trên triều đường phụ thuộc vào tâm tình Hoàng đế, trong lịch sử vương triều Đại Hạ cũng không ít hoàng tử cứ như vậy bị cấm túc đến chết ... Tình thế triều đình thay đổi trong nháy mắt, cách chức một tháng cũng có khả năng xuất hiện vô số thay đổi, huống chi là không hạn định kỳ hạn?



Hiển nhiên, chuyện lần này ngay cả Hoàng đế cũng vô cùng bất mãn Thất điện hạ.



Vũ Hoàng Diệp trước mắt biến đen, sau khi biết Vạn Quan Hiểu bị giết, hắn đã dự cảm được chuyện lần này sẽ không dễ dàng chấm dứt; trách cứ, phạt bổng, tước chức, thậm chí trách phạt hắn đều có đoán, lại không nghĩ rằng sẽ nghiêm trọng như vậy... Vốn hắn và Vũ Hoàng Mặc xem như chạy song song, nay Vũ Hoàng Mặc tiếp tục phong cảnh vô hạn, hắn lại bị đoạt chức, cấm túc trong Đức Chiêu cung, cộng thêm một Vũ Hoàng Hãn hôm nay náo động lớn... Ai biết đến khi hắn xuất hiện trở lại, triều đình đã biến thành tình hình gì?




Cho dù tương lai đôi huynh đệ muốn trả thù, hắn cũng tiếp.



Nghĩ, đã về tới cửa Đức Chiêu cung, ngửa đầu nhìn ba chữ thanh tú uyển chuyển, trên mặt Vũ Hoàng Mặc nhịn không được lộ ra mỉm cười. Sau khi Nguyên Ca gả vào, hắn liền để nàng viết ba chữ này, làm một tấm biển khác, treo trên cửa Xuân Dương cung. Bởi vậy, mỗi lần nhìn thấy ba chữ Nguyên Ca tự tay viết, hắn đều có cảm giác ấm áp, giống như rốt cuộc về tới nhà, về nơi có Nguyên Ca.



Cho dù trên triều đường trải qua bao nhiêu chém giết biến hoá quỷ quyệt, đều có Nguyên Ca ở Xuân Dương cung có thể cho hắn an tâm nghỉ ngơi!



"Đã trở lại không vào cửa, ở đây nhìn chằm chằm cửa ngây ngô cười cái gì?" Bên cạnh truyền đến giọng Nguyên Ca trêu ghẹo.



Vũ Hoàng Mặc quay đầu, nhìn thấy Nguyên Ca mặc quần áo thường màu hồng cánh sen, búi tóc nhẹ nhàng chỉ cài một ngọc trâm đơn giản, ý cười vui vẻ, mang theo vô số ôn tồn và nhu uyển, làm người ta an tâm thoải mái. Vũ Hoàng Mặc nhịn không được tiến lên, từ sau lưng ôm Nguyên Ca vào lòng, tựa đầu trên vai nàng, ở bên tai nàng thổi khí cười nói: "Cười, đương nhiên là vì vui vẻ!"



Bùi Nguyên Ca quay đầu, sóng mắt ôn nhu: "Vui vẻ cái gì?"



"Ừ, vui vẻ mùa hè rốt cuộc trôi qua, về sau sẽ không nóng như vậy nữa!" Vũ Hoàng Mặc ôm lấy bả vai nàng, cười nói: "Nguyên Ca chịu không được nóng, mỗi khi đến mùa hè sẽ không thích ăn này nọ, mấy tháng liền gầy một vòng, ta xem đau lòng! Với lại, Nguyên Ca nàng cũng hơi quá đáng, lúc trời lạnh buổi tối cứ chui vào lòng ta, dùng ta như lò sưởi, trời nóng lên, nàng liền đẩy ta ra xa xa, chê ta quá nóng! Sau này nha, ta hẳn là phân phó bọn họ, về sau mùa đông tẩm điện Xuân Dương cung không được đốt than sưởi ấm, nàng chỉ có thể chui vào lòng ta! Hừ, nhưng mà đến lúc đó ta sẽ không dễ dàng cho, trừ phi nàng chịu hạ mình cầu ta, nếu không ta mới không sưởi ấm cho nàng!"



Bốn chữ "hạ mình cầu ta" bị hắn kéo dài, ái muội vô hạn.



Bùi Nguyên Ca nhịn không được đánh tay hắn một chút, dỗi sẵng giọng: "Ban ngày ban mặt còn ăn nói khùng điên, còn ở bên ngoài đấy! Bị người nghe được thật mất mặt! Hơn nữa, cho dù tẩm điện không được đốt than sưởi ấm lại như thế nào? Đến lúc đó ta chuyển đến noãn các ngủ, so với chàng ấm áp hơn, chàng ở lại tẩm điện lạnh như băng ngủ một mình đi!"



"Nguyên Ca..." Vũ Hoàng Mặc kéo dài tên nàng, dày đặc tràn ngập uy hiếp.



Bùi Nguyên Ca không sợ chết quay đầu, mặt mày hơi nhướng: "Như thế nào?"



"Lúc này nàng cứ mạnh miệng đi, chờ buổi tối ta lại thu thập nàng!" Vũ Hoàng Mặc cắn thùy tai nàng nói: "Hay là, Nguyên Ca kỳ thật muốn ta buổi tối thu thập nàng mới cố ý chọc giận ta? Cần gì phải vậy chứ? Chỉ cần Nguyên Ca cho ta một ánh mắt, lên núi đao xuống biển lửa ta đều cam tâm tình nguyện, cứ dùng chiêu dục nghênh còn cự không thú vị chút nào..."



(*)Dục nghênh còn cự : Thích muốn chết mà còn làm bộ từ chối



Bùi Nguyên Ca hung hăng đạp chân hắn một chút: "Vũ Hoàng Mặc, chàng lại nói hươu nói vượn?"



"Như thế nào? Bị ta nói trúng cho nên thẹn quá thành giận?" Nhìn nàng hờn dỗi giận tái đi, Vũ Hoàng Mặc nhịn không được nở nụ cười.



Bùi Nguyên Ca không biết nghĩ tới cái gì, lại mỉm cười, nói: "Thẹn quá thành giận? Ta làm gì thẹn quá thành giận? Nhưng thật ra ta sợ chàng thẹn quá thành giận thì có?"



"Sao vậy?" Vũ Hoàng Mặc khó hiểu.



Bùi Nguyên Ca thản nhiên cười, cho một ánh mắt mị nhãn, nói nhỏ: "Không có gì, chẳng qua ta đến quỳ thủy, muốn ủy khuất chàng ngủ thư phòng vài ngày!"



"..." Vũ Hoàng Mặc giật mình ngốc lăng hồi lâu, nhịn không được cả giận nói: "Không có khả năng! Nàng vừa mới tới quỳ thủy mà, làm sao có thể nhanh như vậy?"



"Cái gì gọi là vừa mới tới? Đã là chuyện một tháng trước rồi, chàng nhớ kiểu gì vậy?" Bùi Nguyên Ca khinh bỉ nói: "Dù sao chuyện cứ như vậy, ta đã chuẩn bị tốt chăn mền của chàng, đặt ở thư phòng, mấy ngày nay chàng an tâm ngủ đi! Buổi tối không có ta ở bên, không cần cảm thấy rất tịch mịch!" Nói xong, cố ý khiêu khích liếc mắt nhìn hắn, ý cười thản nhiên.



Vũ Hoàng Mặc phồng quai hàm, oán khí tận trời trừng mắt nàng.



Tại sao có thể như vậy? Thật vất vả thu phục chuyện làm rối kỉ cương khoa cử, Vũ Hoàng Diệp bị cấm túc, tạm thời có thể thở nhẹ, còn muốn ôn tồn với Nguyên Ca vài ngày, vì sao cố tình lúc này Nguyên Ca lại tới quỳ thủy chứ? Vì sao nữ nhân sẽ có quỳ thủy? Vì sao lúc đến quỳ thủy không thể cùng phòng? Vì sao vì sao vì sao vì sao...



Hắn lại muốn giết người!