Đích Nữ Vô Song

Chương 38 : Đá bay tai mắt của Chương di nương

Ngày đăng: 15:12 30/04/20


Triệu mama đưa từng nhóm thiếu nữ tiến vào, tất cả đều ở độ tuổi mười ba đến mười sáu tuổi, chỉnh chu sạch sẽ.



Trong đại sảnh rộng lớn, Bùi Nguyên Ca không vội nhìn bọn họ mà dành thời gian uống cạn ly trà, sau đó mới mở miệng, điềm đạm hỏi danh tính, tuổi tác từng người, nhà ở đâu. Đợi bọn họ trả lời xong, nàng thuận miệng tán gẫu vài câu, rồi lại hỏi bọn họ có sở trường gì. Người nói biết thêu thùa may vá, người nói biết chữ, có người lại biết trồng hoa thảo. Bùi Nguyên Ca gọi người lấy đồ tới kiểm tra, sau đó kêu Tử Uyển ghi tên.



Người nàng lưu lại, xinh đẹp có, thanh tú có, trả lời lưu loát có, nao núng cũng có; sở trường tinh thông có, không có sở trường gì cũng có. Tóm lại là đủ loại không giống nhau. Bùi Chư Thành thật sự không nhìn ra tiêu chuẩn chọn người của nàng, cuối cùng không nhịn được tò mò hỏi: "Ca nhi, rốt cuộc những nha hoàn này con chọn ai vậy? Ta nhìn mà không hiểu gì cả? Cô gái trước mặt ngay cả đối đáp cũng không lanh lẹ, nhưng nhìn vẻ mặt của con thì giống như rất vừa lòng thì phải?"



Bùi Nguyên Ca giải thích: "Cô gái trước mặt, vì khẩn trương nên trả lời e dè. Nhưng câu hỏi của con, nhất là lúc tán gẫu, nàng đều có thể nhanh chóng nắm tâm ý của con, tâm tính linh hoạt, am hiểu lòng ngươi, xuất sắc hơn những người khác, nếu rèn luyện thêm tất sẽ được trọng dụng."



Bùi Chư Thành gật đầu, lại hỏi tiếp: "Vì sao cô gái kia thêu rất giỏi mà con không cần, lại lưu lại người chỉ biết may vá?"



"Cô gái kia tuy thêu xuất sắc, nhưng chỉ là giỏi hơn so với những người ở đây thôi. Nhưng khi con hỏi nàng ấy, nàng lại cực kỳ khoe khoang tay nghề thêu của mình, dương dương tự đắc, tự cho mình rất giỏi. Ngược lại, cô khác tuy rằng chỉ biết may vá nhưng đường may tinh tế, nhìn ra được là người cẩn thận, hơn nữa khi trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhận thức rõ vị trí của bản thân. Lần này con chọn người, quan trong là tích cách, sau đó mới là trí tuệ. Những thứ như sở trường, tay nghề, vân vân,…đều có thể học từ từ, nhưng thiên tính (tính bẩm sinh) thì khác, rất khó thay đổi."



Thì ra là vậy! Bùi Chư Thành liên tục gật đầu, càng cảm thấy Bùi Nguyên Ca thanh tú thông minh, luôn ngoài dự đoán của mọi người.



Nhóm thiếu nữ kế tiếp tiến vào, Bùi Nguyên Ca vẫn câu hỏi như cũ. Bùi Chư Thành đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt dừng ở một trong số mười bốn người, vẻ mặt hơi có chút hoảng hốt: "Ngươi tên là gì?"



"Nô tỳ tên Tư Cẩn." Cô gái kia vừa mừng vừa sợ, từ đầu tới cuối đều là vị kia tiểu thư kia chọn người, nhưng vị quan lão gia này lại chỉ điểm hỏi nàng. Chẳng lẽ hắn coi trọng nàng sao? Trước khi tiến vào, Triệu mama đã nói qua, người chọn lần này là phủ thượng thư, chẳng lẽ vị lão gia này chính là Thượng thư đại nhân? Nhìn tuổi hắn cũng không lớn, bộ dạng lại rất được, uy nghiêm. Nếu có thể được hắn coi trọng làm di nương, nàng sẽ thăng chức rất nhanh, không phải chịu khổ nữa. Bởi vậy lúc trả lời, nàng cố ý đưa mắt thu ba [1] thêm chút quyến rũ.
Bùi Nguyên Ca cố ý đi chậm, bước ra song song với Chương Vân, thấy xung quanh không có ai. Nàng dừng bước, cười nói: "Đa tạ di nương lo lắng cho ta, đáng tiếc người của di nương, ta thật sự không dám nhận, uổng phí khổ tâm của di nương rồi!"



Bùi Chư Thành không ở đây, Chương Vân cũng không muốn diễn trò, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bùi Nguyên Ca, ta khuyên ngươi, đừng vui mừng quá sớm!"



"Ta cũng có câu muốn khuyên di nương" Bộ dáng vui vẻ của Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên biến mất, thần sắc đông lại lạnh lẽo, ánh mắt như lưỡi dao: "Tay di nương đừng đưa quá dài, nếu vẫn nhúng tay vào Tĩnh Xu trai của ta, ta sẽ chặt đứt tay ngươi!" Nói xong, nàng cười lạnh lùng, sát khí bắn ra bốn phía, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Chương Vân, sau đó mới xoay người nhanh chóng rời đi.



Mà tất cả điều này, đều rơi vào chỗ cách đó không xa, đôi mắt tinh xảo ẩn giấu sau đám lá cây rậm rạp.



Trên đường trở về Tĩnh Xu trai, Tử Uyển rốt cuộc không nhịn được tò mò hỏi: "Tiểu thư, làm sao người biết được sáu người kia do Chương di nương an bài?"



--- ------ ------ ---------



[1] thu ba: sóng thu, chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp



[2] đề tử: đồ đ* (tiếng chửi con gái thời xưa)