[Dịch]Đích Nữ Vô Song
Chương 196 : Ta muốn cưới nàng (1)
Ngày đăng: 13:05 26/08/19
Editor: vy vy 1505
Betaer: trang bubble ^^
"Mau đặt Mặc Nhi xuống dưới giường của ta! Bùi tứ tiểu thư, làm phiền ngươi đứng ở bên cạnh ta, tránh cho Mặc Nhi đột nhiên làm ra động tác gì bị người phát hiện".
Liễu Quý phi quyết định thật nhanh, tình hình trước mắt, tốt nhất vẫn là đừng để Vũ Hoằng Mặc bị người phát hiện, muốn như vậy thì cần Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh trấn an hắn. Nói cách khác, các nàng đều không thể đi ra ngoài nghênh đón Hoàng đế và Thái hậu. Còn có mùi máu tươi đầy phòng nữa... .
Đôi mắt Liễu Quý phi hơi trầm xuống, bỗng nhiên rút ra trường kiếm của hộ vệ đứng bên cạnh, đâm mạnh xuống xương bả vai của chính mình.
Trường kiếm sắc bén đâm vào, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Liễu Quý phi cắn răng, cố nén đau, rút trường kiếm ra, giấu kiếm dính đầy máu dưới đáy giường, buông màn giường che lại, sau đó tê liệt ngồi trên giường rên rỉ, sắc mặt bởi vì đau đớn mà trở nên trắng bệch, môi gần như bị cắn chảy ra máu.
"Nương nương!" Chu ma ma và tất cả mọi người bên cạnh không ngờ được Liễu Quý phi sẽ làm vậy, la lên thất thanh.
Bùi Nguyên Ca cũng giật nảy cả mình, lập tức phản ứng lại, nhanh chóng cầm lấy băng vải còn lại ở bên cạnh sau khi băng bó cho Vũ Hoằng Mặc lúc nãy, lây dính vết máu từ miệng vết thương của Liễu Quý phi, sau đó cắt đứt, ném xuống đất, tiếp theo cầm lấy kim sang dược, nhanh chóng thoa lên trên băng vải. Làm xong hết thảy, Bùi Nguyên Ca nhìn mọi người bên cạnh đang ngơ ngác, quát: "Còn ngây ngẩn làm gì? Miệng vết thương của nương nương bị nứt ra rồi, không cầm máu được! Mau đi mời thái y!"
Nói xong, lại nói với Liễu Quý phi: "Nương nương, tiểu nữ biết ngài không muốn kinh động Hoàng thượng, không muốn Hoàng thượng lo lắng cho ngài, nhưng mà vết thương nghiêm trọng như vậy, chỉ dựa vào Chu ma ma và các cung nữ xử lý hoàn toàn không được ổn. Vẫn nên mời thái y lại đây! Nếu để lâu sẽ chậm trễ thời cơ điều trị!" Tiếng nói không lớn không nhỏ, lại vừa đủ có thể để cho Hoàng đế và đám người Thái hậu đang đi vào nghe được rõ ràng.
Liễu Quý phi thấy Bùi Nguyên Ca hiểu được dụng ý của nàng nhanh như vậy, cũng không che giấu ánh mắt khen ngợi và biết ơn, cố ý nói: "Đừng nói thế, Hoàng thượng và Thái hậu nương nương giá lâm, bản cung phải đi ra ngoài nghênh đón mới được. Chu ma ma, Thu Ngô, các ngươi đến dìu bản cung đứng dậy!" Nói xong, giãy dụa muốn đứng lên, lại không chịu nổi đau đớn của vết thương trên vai, "A----" một tiếng la hoảng lên, trong giọng nói tràn ngập cảm giác đau đớn khó nhịn.
Chu ma ma và Thu Ngô cũng hiểu được, bước lại muốn nâng nàng đứng dậy.
Lúc này, Hoàng đế và Thái hậu đã đi vào phòng trong, phía sau còn có đám người Trần phi đi theo, thấy bộ dáng Liễu Quý phi như vậy, đều là sửng sốt. Hoàng đế ba bước cũng thành hai bước (ba chân bốn cẳng) lại đây, vẻ mặt thân thiết nói: "Trầm Hương, nàng làm sao vậy? Sao Bùi tứ tiểu thư lại ở chỗ này? Xảy ra chuyện gì?"
Mặt Liễu Quý phi tái nhợt, miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Hoàng thượng —— "
Vừa mở miệng, lại động tới vết thương trên vai, Liễu Quý phi hít một ngụm khí lạnh, khó có thể tiếp tục nói tiếp.
Bùi Nguyên Ca phúc thân với mọi người, mở miệng nói thay: "Tiểu nữ tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu nương nương! Tiểu nữ vốn muốn về lều thay quần áo rửa mặt chải đầu, đi ngang qua lều của Liễu Quý phi, gặp phải Chu ma ma mời tiểu nữ vào lều. Tiểu nữ thế mới biết, ngay khi Hoàng thượng gặp chuyện, Quý phi nương nương nhận được tin, đang muốn đi qua hỏi thăm, không ngờ vừa ra khỏi lều thì gặp phải thích khách đang chạy trốn, vai phải bị đâm, thật sự khó có thể di chuyển, nhưng lại lo lắng tình hình của Hoàng thượng, biết tiểu nữ là trở về từ lều của Hoàng thượng, bèn muốn gặp để hỏi thăm. Đang nói thì Hoàng thượng và Thái hậu nương nương giá lâm, Quý phi nương nương muốn đứng dậy nghênh đón, kết quả làm nứt miệng vết thương..."
Cứ như thế, tất cả mọi việc đều có lời giải thích hợp lý.
Liễu Quý phi cũng không phải là không quan tâm tình hình Hoàng đế mà không đi thăm hỏi, chính là vì nàng bị thương nặng, khó có thể di chuyển, nhưng vẫn lo lắng Hoàng đế, cho nên mới mời Bùi Nguyên Ca lại đây hỏi tình hình. Bởi vì Liễu Quý phi bị thương nên trong phòng sẽ có mùi máu tươi; mà Liễu Quý phi lại vì muốn nghênh đón Hoàng đế và Thái hậu làm nứt miệng vết thương, cho nên không thể ra cửa nghênh đón. Bùi Nguyên Ca phải chăm sóc Liễu Quý phi cũng không cách nào nghênh đón, chỉ có thể ở bên cạnh Liễu Quý phi.
Những lời này chẳng những là lời giải thích hoàn hảo cho tất cả nghi ngờ, hơn nữa trong giọng nói thể hiện sự quan tâm và lo lắng của Liễu Quý phi đối với Hoàng đế.
Đương nhiên, Liễu Quý phi cũng có thể nghe ra Bùi Nguyên Ca đang nói tốt cho nàng, cười hiền dịu nói: "Là Chu ma ma thấy Bùi tứ tiểu thư muốn trang điểm lại, nghĩ cần gì phải trở về lều, không bằng ở nơi này của thiếp thân càng thuận tiện hơn. Còn nữa, thiếp thân nghĩ, bãi săn có thích khách, một mình Bùi tứ tiểu thư trở về không ổn lắm, dù sao nơi này của thiếp thân cũng có ma ma cung nữ, còn có hộ vệ, rốt cuộc an toàn hơn chút, cho nên bèn cả gan giữ Bùi tứ tiểu thư ở lại."
Từ lúc Vũ Hoằng Mặc hôn mê, Liễu Quý phi đã hạ lệnh cho ám vệ của Vũ Hoằng Mặc rời đi, hiện tại còn lại là hộ vệ vốn được phái đến bảo vệ Liễu Quý phi.
Lời này quả thật mang theo ấm áp và quan tâm, khắp nơi đều suy nghĩ cho Bùi Nguyên Ca, hơn nữa thuận lý thành chương (hợp tình hợp lý).
Hoàng đế có chút tức giận nói với mọi người xung quanh: "Nếu bị thương, vì sao không thỉnh thái y lại đây?"
Về điểm ấy, Bùi Nguyên Ca đã từng nhắc đến trước đó, lúc này Chu ma ma oan ức nói: "Hoàng thượng minh giám, nô tỳ cũng khuyên nương nương hết lời, nương nương lại nhất định không chịu, nói không muốn lại làm cho Hoàng thượng và Thái hậu lo lắng. Ngay cả Bùi tứ tiểu thư cũng khuyên rất nhiều lần, nương nương vẫn không nghe! Hoàng thượng tới vừa vặn có thể giúp đỡ khuyên nhủ nương nương!"
Liễu Quý phi bèn nói: "Sao Hoàng thượng lại tới nơi này?"
Rõ ràng mọi người xung quanh đang khen ngợi nàng, nếu thay đổi là Bùi Nguyên Vũ hoặc là người khác, sẽ khiêm tốn nói vài câu nhã nhặn, sau đó kẻ xướng người hoạ với mọi người xung quanh, duy trì tình hình này, nhưng Liễu Quý phi lại không như thế mà cố tình đổi đề tài. Nhưng càng như vậy, càng dễ dàng khiến Hoàng đế tin tưởng, làm cho hắn sinh lòng thương cảm! Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh nhìn, thầm khen Liễu Quý phi nắm chắc đúng mực vô cùng tốt.
Quả nhiên, vẻ mặt Hoàng đế dịu lại, đôi mắt cũng dịu dàng hơn một chút, nói: "Bởi vì Trần phi nhận thấy nàng vẫn chưa tới, bãi săn lại xuất hiện thích khách, Thái hậu lo lắng nàng gặp chuyện không may, cho nên đề nghị lại đây nhìn xem. Không ngờ thật sự đúng là đã xảy ra chuyện! Nàng cũng thật là, lúc này sao còn băn khoăn nhiều như vậy?" Nói xong, liền nói với người bên cạnh, "Còn không mau đi truyền thái y chẩn trị cho Quý phi nương nương!"
Trong giọng nói, hiển nhiên không có chút nghi ngờ và bất mãn, ngược lại phần lớn là ý an ủi.
Nghe được là Thái hậu đề nghị, trong lòng Bùi Nguyên Ca và Liễu Quý phi đều run lên. Vũ Hoằng Mặc bị đâm, toàn thân bị thương được ám vệ mang đến lều, mà gần như cùng lúc đó bãi săn xuất hiện thích khách, cuối cùng lại chỉ có một tên thích khách bị thương chạy thoát, thời gian hai sự kiện xảy ra thật sự quá mức trùng hợp, rất khó khiến người ta không nghi ngờ đây là cạm bẫy. Mà hiện tại lại là Thái hậu đề nghị đi tới lều của Liễu Quý phi ... .
Vậy càng khả nghi hơn nữa!
Môi Liễu Quý phi tái nhợt, lại vẫn kiên trì nói: "Đã khiến cho Thái hậu nương nương lo lắng quan tâm, thiếp thân thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà sợ hãi)." Vẻ mặt ôn nhiên cung kính, không bới móc ra chút khuyết điểm gì.
Nhưng Thái hậu lại biết rõ, Liễu Quý phi chính là ôn nhiên cung kính như vậy mà chậm rãi đoạt mất quyền lực của bà trong hậu cung, khiến bà khó có thể nhúng tay vào sự vụ trong hậu cung. Nhưng trước mắt Hoàng đế đối với Liễu Quý phi khá là trìu mến, bà cũng không tiện nói thêm gì, nhìn bốn phía chung quanh, không nhận ra cái gì khác thường, cũng chỉ có thể cười nói: "Xem Quý phi ngươi nói cái gì? Ngươi là người Hoàng thượng coi trọng, ai gia há có thể không quan tâm sao? Theo ai gia thấy, ngươi cũng quá tùy hứng rồi, bị thương nặng như vậy, sao có thể không mời thái y? Đây không phải khiến Hoàng thượng càng thêm lo lắng sao?"
"Thái hậu nương nương dạy dỗ phải lắm, thiếp thân quả thực có chút tùy hứng." Liễu Quý phi cũng không cãi chày cãi cối mà thuận theo lời nói của Thái hậu, ngược lại càng có vẻ hiền thục đáng thương.
Mỗi lần Thái hậu đối đầu với Liễu Quý phi đều cảm thấy có loại cảm giác như đánh vào khối bông, mềm mại không chỗ ra sức, cũng không thèm nói tiếp nữa, trong lòng lại âm thầm kỳ quái, rõ ràng đã sắp xếp xong rồi, vì sao lại là kết quả như vậy? Mà đúng lúc này, Trương ma ma vừa lặng lẽ đến một phòng khác thăm dò cũng đã trở về, lắc lắc đầu về phía Thái hậu, bày tỏ không thu hoạch được gì, khiến Thái hậu càng thêm buồn bực, theo bản năng nhìn về phía Bùi Nguyên Ca.
Tiếp xúc đến ánh mắt của Thái hậu, Bùi Nguyên Ca đứng ra làm chứng dường như có chút khó hiểu.
Trong lòng cũng đã khẳng định, chuyện lần này tuyệt đối là do Thái hậu sắp xếp, mục đích chính là khiến Vũ Hoằng Mặc gánh hiềm nghi ám sát Hoàng đế. Sau khi Hoàng hậu bị phế, trên triều đình liên tục xảy ra sự cố đều có liên quan đến Diệp thị, nghiêm trị không ít người của Diệp thị. Ngược lại, Liễu Quý phi có quyền chưởng quản lục cung, Liễu thị cũng đi theo nước lên thì thuyền lên. Cứ kéo dài tình hình như vậy, Liễu Quý phi và Liễu thị hiển nhiên khiến Thái hậu có cảm giác tương đối khủng hoảng.
Đặc biệt là Vũ Hoằng Mặc, bởi vì hắn có thể áp chế Vũ Hoằng Triết, trở thành người được chọn cho ngôi vị thái tử.
Cho nên Thái hậu mới có thể bày ra kế này. Thậm chí bà không cần hy vọng trong lúc giận dữ Hoàng đế trị tội Vũ Hoằng Mặc, chỉ cần trong lòng Hoàng đế tồn tại nghi ngờ, cho rằng Vũ Hoằng Mặc có lòng ám sát vua là đủ rồi. Hơn nữa lựa chọn thời cơ này cũng rất đúng lúc, thanh thế Liễu thị đang tăng vọt, lần thu săn này đã có thể thấy càng có nhiều quan viên cố ý kết giao tình, tạo quan hệ với phụ thân huynh đệ của Liễu Quý phi. Ở loại tình huống vinh sủng làm trí óc người ta bị mê muội, xưa nay thanh danh hoàng tử Vũ Hoằng Mặc bừa bãi làm ra hành vi đại nghịch bất đạo hiển nhiên càng dễ dàng bị người chấp nhận.
Chiêu này thật sự quá thâm độc!
Tiếp xúc đến ánh mắt nghi ngờ của Bùi Nguyên Ca, Thái hậu mới nhớ đến nàng cũng không biết chuyện này. Nhưng mà nhìn bộ dáng của Bùi Nguyên Ca, hiển nhiên trước đó cũng không phát sinh chuyện đặc biệt gì. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng động ồn ào như là tiếng khôi giáp va chạm vào nhau ở cách vách, nối tiếp theo thì thấy Vương Kính Hiền dẫn đầu nhóm hộ vệ đi vào, vừa đi vừa nói: "Chúng ta phụng lệnh Hoàng thượng điều tra thích khách, cho dù là lều của ai cũng không thể để —— Hoàng thượng!" Đột nhiên quay đầu thấy gương mặt âm trầm của Hoàng đế, mọi người vội vàng quỳ rạp xuống đất.
Hoàng đế phẫn nộ quát: "Điều tra thích khách sao lại đến lục soát trong lều của Quý phi? Không biết Quý phi bị thương, cần tĩnh dưỡng sao?"
Miệng Vương Kính Hiền đầy chua xót, hắn thật sự là không biết điểm này...
"Hoàng thượng bớt giận, Vương thống lĩnh cũng là phụng chỉ làm việc. Lại nói, thiếp thân cũng không cho mọi người biết chuyện mình bị thương, làm sao Vương thống lĩnh biết được?" Liễu Quý phi dịu dàng nói, lập tức quay đầu nói với Vương Kính Hiền: "Vương thống lĩnh cứ làm việc theo quy củ, lục soát đại sảnh và một vài phòng khác thật kỹ đi. Xác định thích khách không ở trong lều của bản cung, bản cung mới có thể yên tâm hơn!" Nói xong, quay qua bên cạnh nói: "Chu ma ma, ngươi theo Vương thống lĩnh đi lục soát cẩn thận, không thể bỏ sót chỗ nào."
Nhưng mà trong vô hình khiến cho phòng mà mình đang ở không bị lục soát.
Nhưng mà với tình hình hiện tại, cho dù nàng không nói như vậy, có cho Vương Kính Hiền gan to bằng trời, hắn cũng không dám lục soát chỗ gian phòng của Liễu Quý phi. Ngược lại, bởi vì Liễu Quý phi chịu nói chuyện giải vây giúp hắn, lại chịu làm cho thuận tiện, không khó xử hắn, trong lòng Vương Kính Hiền vô cùng cảm kích, nhưng vẫn không dám hành động, chỉ nhìn trộm sắc mặt Hoàng đế.
"Hoàng thượng!" Liễu Quý phi dịu dàng nói.
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng nói: "Quý phi đã nói, ngươi còn ngẩn ra làm gì? Còn không mau đi làm việc!"
"Dạ!" Vương Kính Hiền đáp, vội vàng dẫn người rời khỏi phòng.
Mà lúc này, thái y cũng vội vàng đi tới, chẩn mạch cho Liễu Quý phi, lại hỏi tình hình miệng vết thương, sau khi kê đơn thuốc và cho thuốc mỡ thoa ngoài da, lại dặn dò cấm kỵ rồi mới lui ra. Thái hậu nghe được lời thái y, đôi mắt khẽ nhúc nhích, dịu dàng nói: "Quý phi không cần lo lắng, cứ việc an tâm dưỡng thương. Chuyện trong cung tạm thời để người khác quản lý, trước tiên ngươi cứ làm theo lời thái y đã nói, dưỡng thương cho tốt rồi nói sau!"
Đôi mắt Liễu Quý phi khẽ thay đổi, ý Thái hậu là muốn thừa dịp nàng bị thương, cướp đi quyền chưởng quản hậu cung mà nàng vừa giành được không bao lâu.
Trừ Liễu Quý phi, hiện tại trong những người mà Hoàng thượng coi trọng kế tiếp chính là Hoa phi và Trần phi, dù sao Ngô tài tử và Tiền tài tử cũng mới vào cung, tạm thời còn chưa có tư cách này! Nhưng Hoa phi và Trần phi đều là người của Diệp thị, điều này tương đương tạm thời giao quyền chưởng quản hậu cung vào trên tay Diệp thị. Cho dù là tạm thời, Liễu Quý phi cũng không muốn thấy Diệp thị phát triển lớn mạnh lần nữa trong hậu cung. Nhưng, Thái hậu nói đến hợp tình hợp lý, còn là bộ dáng vì nàng suy nghĩ, cũng không đề cử cụ thể người nào.
Hơi suy nghĩ một lát, Liễu Quý phi bèn ôn hoà cười nói: "Đa tạ Thái hậu nương nương thông cảm!" Lại chuyển hướng nhìn sang Hoàng đế, dịu dàng nói, "Thiếp thân đã nghĩ đến chuyện này, dù sao bị thương không nhẹ, d!^Nd+n(#Q%*d@n cần phải dưỡng một thời gian, xử lý chuyện của lục cung, khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, nếu có chỗ nào sai sót vậy coi như gây ra lỗi lớn rồi. Dưới thiếp thân chính là Hiền phi muội muội, không bằng để cho Hiền phi muội muội tạm thời quản lý, lại để Hoa phi và Trần phi giúp đỡ, thuận tiện cũng cho Ngô tài tử và Tiền tài tử đi theo học một chút, không biết ý Hoàng thượng như thế nào?"
Thái hậu không ngờ Liễu Quý phi sẽ nhắc đến Hiền phi đã sớm thất sủng, không khỏi sửng sờ.
Mà giữa giật mình này, Hoàng đế gật đầu nói: "Theo quy củ đúng là nên như thế, vậy cứ làm theo lời nàng, chờ nàng dưỡng thương tốt rồi vẫn do nàng tiếp tục chưởng cung như trước!"
Trong tư tâm Hoàng đế hiển nhiên cũng không muốn giao quyền chưởng cung cho người Diệp thị. Hiện tại phía trên có Hiền phi phân vị cao hơn đè nặng, phía dưới lại có người mới ngoi đầu là Ngô tài tử, Thái hậu cũng tốt, Trần phi và Hoa phi cũng được, chính là sẽ chịu rất nhiều hạn chế, không cách nào làm chuyện bừa bãi.
Cứ như vậy, trong thời gian ngắn Liễu Quý phi dưỡng thương cũng sẽ không xảy ra sóng gió quá lớn.
Thái hậu hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy, không khỏi có chút buồn bực.
Thấy Hoàng đế không có ý rời đi, nếu là lúc bình thường, đây là ân sủng của nàng, Liễu Quý phi có thể vì thế tự đắc, nhưng hiện tại dưới giường còn có Vũ Hoằng Mặc, nếu bị người thấy được mọi việc sẽ không ổn, dù như thế nào nàng cũng không dám giữ Hoàng đế lại, bèn cười nói: "Đa tạ Hoàng thượng quan tâm thiếp thân, chính là nay thiếp thân bị thương, dù sao cũng không tốt, Hoàng thượng ngài vẫn là tạm thời tránh một chút. Dù sao hiện tại là thời kì thu săn, nên chú ý nhiều chút mới tốt."
Hoàng đế đương nhiên hiểu được ý của nàng, cũng biết nếu mình ở trong này thì đến lúc Liễu Quý phi thay thuốc không tiện đủ việc, vẻ mặt có chút do dự.
Thấy thế, Liễu Quý phi nhân tiện nói: "Nếu Hoàng thượng thật sự không yên lòng, không bằng mời Bùi tứ tiểu thư ở lại. Bùi tứ tiểu thư là người cẩn thận chu toàn, có nàng chăm sóc thiếp thân, Hoàng thượng hẳn là có thể yên tâm chứ? Lại nói cũng kỳ quái, thiếp thân mới vừa trò chuyện với Bùi tứ tiểu thư, lại cảm thấy vô cùng hợp ý, giống như là có duyên phận từ kiếp trước vậy!"
Nói xong, bỗng nhiên bừng tỉnh, quay đầu áy náy nói với Thái hậu: "Còn mong Thái hậu nương nương tha lỗi, thiếp thân chỉ là thật sự hợp ý Bùi tứ tiểu thư, trong lúc nhất thời lại đã quên Bùi tứ tiểu thư là người Thái hậu yêu mến, tự nhiên là phải hầu hạ Thái hậu, đúng là thiếp thân lỡ lời rồi!"
Lời tuy như thế, trong lòng lại toát mồ hôi lạnh một phen.
Mặc Nhi phải có Bùi Nguyên Ca trấn an mới được, hơn nữa phải ngay ở bên cạnh, không thể rời xa, nếu Thái hậu dẫn Bùi Nguyên Ca rời đi, còn chưa ra khỏi cửa phòng, nói không chừng Mặc Nhi sẽ làm ra tiếng động ầm ĩ, đến lúc đó thật sự là hết đường chối cãi. Bởi vậy, nàng cố ý thỉnh cầu Hoàng thượng, tiếp theo lại nói với Thái hậu lời như vậy, chính là muốn thông qua ngôn ngữ chèn ép, khiến Bùi Nguyên Ca có thể quang minh chính đại ở lại trong lều của nàng.
Hoàng đế nhìn kỹ vẻ mặt Liễu Quý phi, lặng im không nói.
Thái hậu hiển nhiên cũng rất kỳ quái, sao Liễu Quý phi lại nói lời như vậy, hơi chút suy nghĩ, bèn cười: "Bên cạnh ai gia có Trương ma ma, nếu Quý phi bị thương, lại khó được cầu người với ai gia, vậy Nguyên Ca, con ở lại chăm sóc Quý phi đi! Nhớ kỹ, phải cẩn thận, đừng chân tay lóng ngóng, chọc Quý phi tức giận!"
Bùi Nguyên Ca phúc thân nói: "Vâng ạ!"
Hoàng đế vẫn nhìn Liễu Quý phi như cũ, một lúc lâu mới cười nhạt nói: "Nếu mẫu hậu đã đồng ý, trẫm tự nhiên lại càng không phản đối! Bùi tứ tiểu thư, phải vất vả ngươi rồi! Nhưng mà, xưa nay Trầm Hương dịu dàng, tính tình cách xử sự lại lão luyện, Bùi tứ tiểu thư ở trong này sẽ không xảy ra chuyện gì, mẫu hậu không cần lo lắng." Lời nói tuy rằng khuyên giải an ủi Thái hậu, nhưng cũng là âm thầm cảnh cáo Liễu Quý phi, không được làm chuyện gì khác người.
Liễu Quý phi tự nhiên nghe được rõ ràng, trong lòng lại là nặng trĩu xuống.
Xem ra, quả thực Hoàng thượng rất coi trọng Bùi Nguyên Ca, dưới tình huống như vậy, tuy rằng cho nàng mặt mũi lại còn cảnh cáo nàng không được làm khó dễ Bùi Nguyên Ca.
Nghĩ, Liễu Quý phi lại cười nói: "Thiếp thân sẽ xem Bùi tứ tiểu thư như muội muội, còn nữa, Bùi tứ tiểu thư xinh đẹp lanh lợi như vậy, thiếp thân thích còn không kịp, làm sao xảy ra chuyện gì? Xin Hoàng thượng và Thái hậu nương nương yên tâm!"
Hoàng đế gật gật đầu, dìu Thái hậu rời đi.
Đợi cho tất cả mọi người rời đi, xác định chung quanh đều là người của mình, Liễu Quý phi đang xử lý miệng vết thương, đồng thời sai người chuyển Vũ Hoằng Mặc ra, đặt ở nhuyễn tháp bên cạnh, lại sai người cẩn thận xem xét vết thương quanh người, có chỗ miệng vết thương bị vỡ ra, phải lần nữa rịt thuốc băng bó, lấy lý do phải sắc thuốc lệnh cho tất cả mọi người lui xuống, trong phòng bày trí tinh xảo chỉ còn lại Liễu Quý phi, Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc đang hôn mê bất tỉnh.
Ý cười dịu dàng trên mặt Liễu Quý phi chậm rãi biến mất, vẻ mặt trì trệ, tinh tế đánh giá Bùi Nguyên Ca.
Mà Bùi Nguyên Ca cũng đang đánh giá Liễu Quý phi. Nàng ở trong cung đã nhiều ngày, cũng từng tiếp xúc với rất nhiều phi tần, trong lòng ít nhiều cũng có chút ấn tượng, chỉ duy nhất vị Liễu Quý phi luôn ôn nhiên dịu dàng, ý cười xinh đẹp đối với nàng này khiến nàng nhìn không thấu. Mà chuyện đêm nay, mới là nàng chân chính tiếp xúc với Liễu Quý phi, quyết đoán gọi nàng tới, đâm mình bị thương để che giấu các nghi vấn, ứng đối với Hoàng thượng và Thái hậu, còn có đối xử tốt và ban ân đối với Vương Kính Hiền, hết thảy này mới để cho nàng chân chính có ấn tượng ban đầu đối với Liễu Quý phi.
Chẳng những nàng có thể che giấu mọi chuyện đã xảy ra, mà còn làm cho Hoàng đế cảm thấy nàng dịu dàng khả ái, săn sóc tỉ mỉ, trong lòng càng thêm trìu mến. Những chuyện này cũng thôi, việc làm Bùi Nguyên Ca khiếp sợ nhất là, Liễu Quý phi thoạt nhìn dịu dàng hòa ái hệt như đóa hoa mềm mại đáng yêu, chẳng những có thể nghĩ ra biện pháp che giấu trong giây lát, càng còn có thể xuống tay tàn nhẫn với mình như vậy, thẳng thắn dứt khoát, không có một chút do dự. . . .
Xem ra ngoài mặt Liễu Quý phi chính là dịu dàng mảnh mai, trên thực tế, nàng vô cùng thông minh hơn nữa cực kỳ quả quyết.
Khó trách từ kẽ hở giữa Thái hậu, Hoàng hậu và Hoa phi, Liễu Quý phi có thể nhất chi độc tú (một cành đơn độc ra hoa), ngồi trên vị trí đứng đầu tứ phi, còn có thể cùng Vũ Hoằng Mặc chống đỡ với Vũ Hoằng Triết, trước sau sừng sững không ngã, quả nhiên là nhân vật lợi hại!
Mà hành vi vừa rồi của nàng cũng đã tiết lộ nhiều nội tình và bí mật, với sự khôn khéo của Liễu Quý phi không có khả năng không nhận ra. Hơn nữa, nàng ấy còn là mẫu phi của Vũ Hoằng Mặc, điều này làm cho Bùi Nguyên Ca càng thêm một phần lo lắng bất an. Nhưng mà, nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, chính là trầm tĩnh mà ôn nhiên ngồi trên ghế tròn bên cạnh nhuyễn tháp, đón nhận ánh mắt nhìn kỹ của Liễu Quý phi, đợi nàng ấy đặt câu hỏi.
Ngay cả đám người Chu ma ma cũng được lệnh lui ra ngoài, hiển nhiên là Liễu Quý phi có chuyện muốn nói với một mình nàng.
Trong đầu Bùi Nguyên Ca nhanh chóng nghĩ đến nhiều câu hỏi, cân nhắc nên trả lời như thế nào.
"Bùi tứ tiểu thư ——" Lúc lâu sau, Liễu Quý phi rốt cụôc mở miệng, lại chính là kêu một tiếng thì dừng lại, mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, "Kêu như vậy hình như có chút xa lạ. Nguyên Ca, bản cung có thể kêu tên của ngươi không?"
Không ngờ Liễu Quý phi sẽ nói thế, mà thái độ nàng như vậy, là chấp nhận, hay là có tính toán khác. . . .
Bùi Nguyên Ca suy tư, nhẹ nhàng gật đầu: "Xin theo ý nương nương."
"Nguyên Ca, ngươi biết không? Vừa rồi thấy trong lúc hôn mê Mặc Nhi vẫn nhận ra ngươi, tiếp theo an tĩnh lại, bản cung thật sự rất kinh ngạc, cũng cảm thấy không tưởng tưởng được."
Ánh mắt Liễu Quý phi xẹt qua Bùi Nguyên Ca, dừng ở trên người Vũ Hoằng Mặc bên cạnh nàng, sóng mắt chậm rãi nhuộm lên một tầng dịu dàng, "Bởi vì, từ nhỏ Mặc Nhi đã có tật xấu này, chỉ cần hắn hôn mê, trong tình huống đánh mất thần trí, sẽ giống như mãnh thú, cảnh giác tất cả người tới gần, không cho bất kỳ người nào tới gần hắn, ai cũng không được, ngay cả bản cung và. . . . cũng không được! Cho nên, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Mặc Nhi sinh bệnh phát sốt, bản cung đều rất đau đầu, bởi vì khi đó, ngay cả thái y cũng không có biện pháp tới gần hắn, cuối cùng chỉ có thể để cho đám hộ vệ mạnh mẽ đè hắn lại, thái y mới có thể chẩn đoán cho hắn, lúc uống thuốc càng phiền phức, căn bản là không đút được, có đôi khi phải cạy khớp hàm mới có thể làm cho hắn uống thuốc..."
Liễu Quý phi nói xong, vẻ mặt chậm rãi hoảng hốt lên, như lại nhớ tới trước kia.
Bùi Nguyên Ca không ngờ chẳng những Liễu Quý phi không hỏi nàng, ngược lại kể chuyện Vũ Hoằng Mặc trước kia cho nàng nghe, trong lúc kinh ngạc cũng không vì lời Liễu Quý phi mà trở nên khiếp sợ. Thì ra, thói quen này đã có từ khi Vũ Hoằng Mặc còn nhỏ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho một đứa nhỏ lại mẫn cảm như vậy, cảnh giác từng người bên cạnh, không có chút cảm giác an toàn?
Nghĩ, Bùi Nguyên Ca không nhịn được dừng ánh mắt ở trên người Vũ Hoằng Mặc, cảm thấy như có một bàn tay dịu dàng chạm đến trái tim, nhẹ nhàng mà kích thích.
Lúc ở Tĩnh Xu Trai, Bùi Nguyên Ca chỉ nghĩ rằng Vũ Hoằng Mặc nhận ra mình, không nhận ra Tử Uyển các nàng, cho nên mới có thể để nàng tới gần. Nhưng hiện tại nghe Liễu Quý phi nói, hiển nhiên không phải như thế! Ngay cả Liễu Quý phi cũng không thể tới gần hắn, không ai có thể tới gần hắn, có thể làm cho hắn an tĩnh lại. Nhưng mà, Vũ Hoằng Mặc lại cho phép nàng tiếp cận hắn... . Trong muôn vàn chúng sinh, chỉ có một mình nàng có thể tới gần hắn!
Lời nói khi tỉnh táo có lẽ sẽ có lừa gạt, nhưng tiềm thức sau khi mất đi thần trí thì hoàn toàn chân thật, không mang theo bất kỳ giả dối gì.
Ở trong lòng Vũ Hoằng Mặc, cuối cùng nàng được đặt ở vị trí như thế nào?
Thậm chí, lúc ấy nàng hoàn toàn không biết tâm tư của hắn, thậm chí còn cảm thấy hắn là tên hoàng tử ác liệt thích tìm nàng gây phiền toái. Mà khi đó Vũ Hoằng Mặc đã xếp nàng vào trong người có thể tin được. Thậm chí nàng không thể lý giải tính tình Vũ Hoằng Mặc, rõ ràng hắn biết nàng là người mang nặng tâm tư trả thù, khắp nơi đều dùng tâm cơ thủ đoạn, Vũ Hoằng Mặc nhìn rõ ràng rành mạch, vì sao lại có thể tin tưởng nàng như vậy?
Rõ ràng Vũ Hoằng Mặc thông minh như vậy, làm sao có thể mắc loại sai lầm này?
Trong lòng Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên sinh ra một loại rung động và phức tạp khó có thể diễn tả thành lời, ánh mắt nhìn về phía Vũ Hoằng Mặc, mang theo mấy phần dịu dàng và tình ý ngay cả chính nàng cũng không biết ... .
Thấy được sự biến hóa trong ánh mắt Bùi Nguyên Ca, trong lòng Liễu Quý phi có cơ sở, sâu kín thở dài, nhẹ giọng nói: "Người khác chỉ thấy Mặc Nhi nở mày nở mặt vô hạn, vừa kiêu ngạo lại tùy hứng, làm việc phóng túng, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Nhưng trên thực tế, đứa nhỏ này thật sự trải qua rất khổ! Mặc Nhi là đứa nhỏ đáng thương ... Nguyên Ca, có lẽ ngươi không biết? Hắn không phải là con ruột của bản cung, chỉ là con nuôi dưới gối bản cung, mẹ đẻ của hắn là Vương mỹ nhân!"
Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca chấn động mạnh, vừa kinh ngạc vì lời của Liễu Quý phi, càng kinh ngạc Liễu Quý phi lại nói cho nàng bí mật như vậy.
"Có phải rất kinh ngạc vì ta lại nói cho ngươi hay không?" Thấy vẻ mặt của nàng, Liễu Quý phi mỉm cười, nói: "Vốn dĩ, lời này nên để cho Mặc Nhi quyết định có nói với ngươi hay không, nhưng mà, bản cung tin tưởng, ngươi không phải là dạng nữ tử nông cạn xốc nổi, sẽ không vì thân phận hèn mọn của mẹ ruột Mặc Nhi mà khinh thường hắn. Vương mỹ nhân là nỗi đau trong lòng Mặc Nhi, bản cung nghĩ, có lẽ Mặc Nhi cũng không muốn nhắc tới nàng ấy, nhưng ngươi vẫn biết thì tốt hơn."
Bùi Nguyên Ca nhìn Liễu Quý phi, lẳng lặng nghe.
"Mẹ đẻ của hắn là Vương mỹ nhân, đó là nữ tử có vẻ đẹp xuất chúng, nữ tử có một không hai trên đời trên đời, bộ dạng Mặc Nhi và mẹ hắn rất giống nhau, ngươi xem dung mạo Mặc Nhi có thể đoán ra mẹ hắn diễm tuyệt cõi trần cỡ nào. Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, Vương mỹ nhân xuất thân hèn mọn, vốn đã bị trong cung lên án, lại được sủng ái như thế, tự nhiên khiến người ghen ghét. Không biết là ai hạ độc hủy đi dung mạo Vương mỹ nhân, nàng mất đi gương mặt đẹp cho nên thất sủng, nàng lại không có sức mạnh gia tộc chống đỡ, ở trong cung suy bại hèn mọn, bị người tùy ý giẫm lên. Ngay cả Mặc Nhi là hoàng tử, cũng bởi vậy chịu rất nhiều khổ sở, tính kế và thương tổn, tính tình mẫn cảm kia và tật xấu khi hôn mê không cho người khác đến gần của hắn chính là dưỡng thành lúc đó."
Chuyện này hoàn toàn là bí ẩn đối với Bùi Nguyên Ca, bởi vậy nghe vô cùng chuyên tâm.
"Mà tệ nhất là, sau khi dung mạo Vương mỹ nhân bị hủy, tính tình cũng thay đổi lớn, hoàn toàn không thể chấp nhận bản thân sau khi bị hủy dung, thậm chí bắt đầu căm hận sang Mặc Nhi. Bởi vì gương mặt Mặc Nhi càng lớn càng cực kỳ giống nàng lúc trước. Nàng cảm thấy nhìn Mặc Nhi giống như là nhắc nhở nàng, lúc trước nàng xinh đẹp dường nào, mà hiện tại lại vô cùng xấu xí. Nàng hoàn toàn không thể chấp nhận, thậm chí không muốn thấy Mặc Nhi. Khi đó, Mặc Nhi mới năm tuổi, vẫn còn rất nhỏ, bị Vương mỹ nhân đối xử như vậy, có thể tưởng tượng được trong lòng hắn khổ sở cỡ nào. Khi đó, hắn bị ôm đến Trường Xuân cung của bản cung, cho dù tất cả mọi người vẫn rất cung kính với hắn, được ăn no mặc ấm, còn có đủ loại đồ chơi, nhưng hắn vẫn vụng trộm chạy đến viện của Vương mỹ nhân, lén lút lấy đồ ăn và điểm tâm nói muốn cho nàng ăn. Nhưng Vương mỹ nhân lại ném tất cả đi, đuổi hắn ra ngoài, mặc cho hắn ở trước cửa gào khóc gọi mẹ cũng không để ý tới hắn, thậm chí còn nói rất nặng lời."
Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên mở to hai mắt, hoàn toàn không ngờ Vũ Hoằng Mặc có thời thơ ấu như vậy.
Nghĩ đến hắn còn tuổi nhỏ nhớ mẹ đẻ như vậy, lại bị mẹ đẻ đối xử như thế, tưởng tượng đến cảnh hắn còn là đứa nhỏ năm tuổi đứng ngoài cung điện của mẹ ruột gào khóc, lại không có người để ý tới, trong lòng không khỏi vì hắn mà đau lòng.
“Năm lần bảy lượt như vậy, trái tim bé nhỏ của Mặc Nhi bị Vương mỹ nhân làm tổn thương nặng nề, cuối cùng mới thật sự hết hy vọng. Bản cung... . Dưới gối không có con, bởi vậy thấy Mặc Nhi rất yêu thích, đối đãi hắn y như con ruột. Mặc Nhi là đứa nhỏ biết tri ân, ai đối xử tốt với hắn, hắn đều biết. Bởi vậy hắn đối với bản cung vô cùng tận tâm. Hắn mất đi mẫu thân, bản cung mất đi đứa nhỏ, có lẽ là quan hệ an ủi lẫn nhau, đến nay thì thật sự giống như mẹ con ruột."
Liễu Quý phi thì thào tự nói, bỗng nhiên nở nụ cười nhợt nhạt, "Cho nên, bản cung thật sự hy vọng, sau này Mặc Nhi có thể thuận lợi trôi chảy, có thể có một thê tử biết hắn hiểu hắn yêu thương hắn, bù lại những gì hắn đã mất đi."
Nói xong, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, vẻ mặt dịu dàng từ ái vô hạn.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca chấn động, có chút mất tự nhiên đón ánh mắt Liễu Quý phi, lập tức lại cúi xuống, không cách nào xác thực ý của Liễu Quý phi, hơi cắn môi nhẹ giọng nói: "Ý của Quý phi nương nương là... ."
"Bản cung thật không ngờ Mặc Nhi lại coi trọng ngươi như vậy. Sớm biết như thế, lúc trước nên cản Thái hậu và Hoàng thượng, Mặc Nhi cũng không cần ẩn nhẫn thống khổ như vậy."
Vẻ mặt Liễu Quý phi do dự, sâu kín thở dài nói, "Nguyên Ca, ngươi chịu lại đây giúp Mặc Nhi, vừa rồi lại che giấu thay bản cung, bản cung cũng hiểu được tâm ý của ngươi. Ngươi là đứa nhỏ thông minh, bản cung đoán rằng, ngươi cũng sẽ không để Mặc Nhi đặt mình trong hiểm cảnh đúng không?"
Nghe ý trong lời nói của nàng, hiển nhiên là giữ thái độ phản đối chuyện này vì địa vị hiện tại của Bùi Nguyên Ca khá mẫn cảm.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca đột nhiên nặng nề xuống, cảm thấy níu chặt có chút đau. Tuy rằng trên thực tế nàng làm việc cho Hoàng đế, hơn nữa Hoàng đế từng nhận lời nàng, sau khi lật đổ hoàng hậu sẽ đáp ứng nàng một việc. Nhưng hiện tại nghe được Liễu Quý phi nói như vậy vẫn cảm thấy trong lòng nặng nề khó chịu.
"Nguyên Ca, bản cung thật sự thích ngươi, ngươi thông minh lanh lợi, biết đại thể, lo đại cụôc, lại là đích nữ của Bùi thượng thư, nếu không phải vì Thái hậu và Hoàng thượng, bản cung rất bằng lòng cho ngươi và Mặc Nhi định việc hôn nhân. Nhưng hiện tại, Thái hậu nhìn trúng ngươi, Hoàng thượng lại... . Ngươi hẳn là biết, dưới tình huống này, ngươi không nên có tiếp xúc rõ ràng với Mặc Nhi đúng không?" Lời nói Liễu Quý phi dịu dàng nhưng cuối cùng vẫn nói ra lời vô cùng sắc bén.
Bùi Nguyên Ca trầm mặc không nói, tình hình thực tế giữa nàng và Hoàng đế, Thái hậu hiển nhiên không thể nói cho Liễu Quý phi, bởi vì chuyện đó bao hàm rất nhiều bí mật.
Thấy bộ dáng nàng như vậy, Liễu Quý phi bỗng nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: "Nguyên Ca, bản cung nghĩ có lẽ ngươi hiểu lầm ý của bản cung rồi. Bản cung không phải phản đối hay ngăn cản ngươi và Mặc Nhi, nhưng không phải ngươi cũng rõ ràng tình hình trước mắt hay sao? Cho nên, ngươi phải ẩn nhẫn! Cũng may hiện tại tuổi ngươi còn nhỏ, Thái hậu và Hoàng thượng sẽ không ép ngươi lập tức vào cung, cứ như vậy, còn có đường sống hoà hoãn."
Bùi Nguyên Ca ngạc nhiên ngẩng đầu, không ngờ cuối cùng Liễu Quý phi sẽ nói như vậy.
Nàng không phải phản đối, mà là tán thành?
Cho dù bây giờ thân phận của mình mẫn cảm, Liễu Quý phi cũng không ngăn cản, ngược lại nói muốn tính toán cho nàng và Vũ Hoằng Mặc?
"Chỉ là Nguyên Ca, ngươi hẳn cũng biết việc đó có bao nhiêu khó khăn." Liễu Quý phi thấy thời khắc mấu chốt đã đến, nhìn chăm chú vào mắt Bùi Nguyên Ca, nhẹ giọng nói, "Bản cung cũng rất thương tiếc ngươi, còn tuổi nhỏ. Lại nói, ngươi và Mặc Nhi đúng là trời sinh một đôi, dù sao Hoàng thượng..." (ý là chê ổng già à?)
Nàng khó mà nói Hoàng đế không tốt, chỉ có thể nói lướt qua, nói: "Chính là Thái hậu đã mở miệng, nay lại giữ ngươi bên cạnh, bà là mẫu hậu của Hoàng thượng, có chữ hiếu trên đầu, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể làm trái ý bà. Mà bà lại rất kiên quyết muốn ngươi vào cung. Cho nên, Nguyên Ca, bản cung sẽ nghĩ cách cho ngươi và Mặc Nhi, nhưng ngươi cũng phải giúp bản cung mới được!"
Mày Bùi Nguyên Ca nhíu lại, mơ hồ nắm được ý Liễu Quý phi, nhưng vẫn cứ hỏi: "Ý Quý phi nương nương là. . . ."
"Ngươi phải giúp bản cung lật đổ Thái hậu!" Liễu Quý phi rất thẳng thắn thành khẩn nói, "Bản cung không sợ nói cho ngươi, bản cung không đội trời chung với Diệp thị và Thái hậu, cho nên, bản cung phải lật đổ Thái hậu, trừ bỏ Diệp thị. Đối với ngươi mà nói cũng giống nhau, Thái hậu đặt ở ngươi trên đỉnh núi, có bà ấy ở đây, hôn sự của ngươi căn bản không thể như chính mình mong muốn. Nếu lật đổ Thái hậu và Diệp thị, dieenddafnleequysddoon bản cung sẽ là người có phân vị cao nhất trong hậu cung, bổn cung đều có đầy đủ quyền lên tiếng quyết định muốn cho ai trúng tuyển, ai lạc tuyển hay đề cử người nào vào cung cũng được. Đến lúc đó, bản cung sẽ nghĩ biện pháp khiến Hoàng thượng bỏ đi ý nghĩ trong đầu, ngăn ngươi vào cung, hơn nữa thành toàn ngươi và Mặc Nhi. Đây cũng là khả năng và đường ra duy nhất của ngươi và Mặc Nhi!"
Bùi Nguyên Ca nhìn chằm chằm Liễu Quý phi, trầm mặc không nói.
Thì ra là đi một vòng lớn, ý cuối cùng của Liễu Quý phi là muốn liên thủ với nàng đối phó Thái hậu. Nhưng mà Liễu Quý phi nói cũng không sai, có Thái hậu ở đây, hôn sự và tiền đồ của nàng đều bị thao túng trong tay Thái hậu, hoàn toàn không cách nào tự chủ!
Cũng vì vậy, để không trở thành con rối và quân cờ của Thái hậu, nàng mới phải đầu quân vào Hoàng đế, tự bảo vệ mình. Lời nói của Liễu Quý phi và ý nghĩ của nàng là giống nhau, cái khác chính là nàng lựa chọn đầu nhập vào Hoàng đế, mà Liễu Quý phi lại là muốn liên thủ với nàng đối kháng Thái hậu.
Tuy rằng Liễu Quý phi thẳng thắn thành khẩn và ngôn ngữ xác thực có chút cảm động nàng, hơn nữa lật đổ Thái hậu vốn cũng là tâm tư của nàng, có Liễu Quý phi giúp đỡ tự nhiên rất tốt. Nhưng Bùi Nguyên Ca cũng không nhận lời Liễu Quý phi, mà là cân nhắc cả sự việc.
Có thể nói, từ đầu tới đuôi Liễu Quý phi đều biểu hiện không chê vào đâu được, thản nhiên nói cho nàng quá khứ của Vũ Hoằng Mặc cùng với Vương mỹ nhân bí ẩn như vậy, lại phân tích tình hình trước mắt với nàng, thậm chí cũng không hoàn toàn từ chối nàng và Vũ Hoằng Mặc, lại còn vì bọn họ tính toán, cật lực tìm ra cách giải quyết. Chuyện hết thảy đều hợp tình hợp lý, hơn nữa rất rõ ràng có thể nhìn ra sự quan tâm và yêu thương của Liễu Quý phi đối với Vũ Hoằng Mặc, mới có thể phí công tìm cách thành toàn cho bọn họ như vậy.
Cho dù nàng đưa ra đề nghị hợp tác với Bùi Nguyên Ca không phải không có ý lợi dụng, nhưng quả thật đây là cách giải quyết duy nhất.
Nhưng có lẽ là do Bùi Nguyên Ca đa nghi, vẫn giữ vững một phần cảnh giác đối với người trong hoàng cung, hoặc có lẽ là hành vi đâm mình bị thương của Liễu Quý phi trước đó làm cho nàng sinh ra cảnh giác thật sâu, Bùi Nguyên Ca cảm thấy phần hợp tình hợp lý và tình thâm ý trọng bên trong lời Liễu Quý phi có chỗ nào đó không thích hợp. Đối với chuyện của nàng và Vũ Hoằng Mặc, hình như Liễu Quý phi chấp nhận rất dễ dàng ... .
Lại nói, cho dù như thế nào, hiện tại trên danh nghĩa rất nhiều người đều cho rằng tương lai nàng sẽ vào cung làm người của Hoàng đế.
Mà Vũ Hoằng Mặc dù sao cũng là hoàng tử.
Nếu Vũ Hoằng Mặc và nàng có tư tình, chẳng phải là Vũ Hoằng Mặc đang cướp người của Hoàng đế hay sao? Liễu Quý phi không biết tình hình thật sự giữa nàng và Hoàng đế với Thái hậu, càng không thể biết hứa hẹn của Hoàng đế với nàng. Trong tình huống này, đối với việc nàng và Vũ Hoằng Mặc quan hệ bất thường, Liễu Quý phi lại không có chút tức giận mà tiếp nhận thoải mái như vậy, hơn nữa lập tức nghĩ biện pháp mở đường cho bọn họ ... Nàng đối với Vũ Hoằng Mặc thật sự là tận tâm hết sức, thậm chí không tiếc làm trái ý Hoàng đế hay sao?
Bùi Nguyên Ca luôn cảm thấy có chút nghi ngờ.
Có lẽ là nàng đa nghi, nàng rất tín nhiệm Vũ Hoằng Mặc, nhưng thật sự không dám tin tưởng Liễu Quý phi.
Có điều nàng cũng không biểu hiện ra lòng nghi ngờ, thế nào thì Liễu Quý phi cũng là mẫu phi của Vũ Hoằng Mặc, nàng không muốn quan hệ với Liễu Quý phi trở nên quá tệ, bởi vậy làm ra bộ dáng do dự. Người ở bên ngoài thoạt nhìn, dù sao nàng cũng là người của Thái hậu, ràng buộc quá sâu với Thái hậu, hiện tại đối mặt với đề nghị của Liễu Quý phi có chút do dự cũng là bình thường.
Liễu Quý phi hiển nhiên cũng cho là như vậy, cho nên cũng không để ý đối với sự do dự của nàng, dịu dàng nói: "Nguyên Ca, ngươi không cần phải gấp gáp đáp ứng bản cung, có thể chậm rãi suy nghĩ. Nhưng bản cung phải nói điều này, ngươi sẽ không nói cho Thái hậu biết đúng không?"
Điểm ấy, Bùi Nguyên Ca rất xác định gật đầu.
"Vậy là tốt rồi!" Liễu Quý phi gật gật đầu, mỉm cười nói, "Vậy làm phiền ngươi ở trong này một đêm, đợi cho Mặc Nhi an ổn!"
Đợi cho Vũ Hoằng Mặc tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, trong gian phòng tinh xảo hào hoa xa xỉ, chỉ có hắn và Hàn Thiết. Thấy hắn tỉnh lại, Hàn Thiết vui sướng không thôi, vội vàng kể lại tỉ mỉ chuyện tối hôm qua cho hắn. Nghe nói tối hôm qua Bùi Nguyên Ca ở lại đây, hơn nữa, Liễu Quý phi đã biết chuyện, mày Vũ Hoằng Mặc khẽ nhúc nhích, lập tức hỏi: "Hiện tại Nguyên Ca ở đâu?"
"Sáng sớm hôm nay Cửu điện hạ đã hạ sốt, vừa vặn bên Thái hậu phái người đến gọi nên nàng đã đi trước rồi."
Đúng lúc này, Liễu Quý phi đã trang điểm đẹp đẽ vén rèm tiến vào, thấy Vũ Hoằng Mặc tỉnh lại, đầu tiên là vui vẻ an ủi một phen, sau đó lập tức nhìn chằm chằm hắn, nhìn kỹ lúc lâu, hỏi: "Mặc Nhi, ngươi và Bùi tứ tiểu thư, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao..."
Vũ Hoằng Mặc hơi cụp mắt, lập tức thoải mái cười, giương mắt nói: "Mẫu phi, ta muốn cưới nàng!"