[Dịch]Đích Nữ Vô Song
Chương 198 : Nghĩ đến phát cuồng
Ngày đăng: 13:05 26/08/19
Editor: trang bubble ^^
Trương ma ma biết, từ sau sự kiện phế hậu, thái hậu liền trở nên đa nghi mà mẫn cảm, thậm chí có chút buồn bực. Mà chuyện Bùi Nguyên Vũ lần thu săn này, dường như càng nặng thêm loại bệnh trạng này của thái hậu, đừng nói Bùi tứ tiểu thư, chính là có đôi khi bà cũng có thể thấy thái hậu ném ánh mắt hoài nghi về phía bà. Nhưng bà cũng không thể làm gì, chỉ có thể an ủi nói: "Thái hậu nương nương, ngài lo xa rồi. Ngài ngẫm lại, Bùi tứ tiểu thư là nhân vật một tay ngài dạy dỗ ra, ai cũng biết nàng là người của Huyên Huy cung, vì sao nàng lại nói dối với ngài, thay Liễu quý phi che giấu cái gì? Vậy có chỗ tốt gì với nàng?"
Thái hậu hoài nghi nói: "Ngươi nói nàng có thể bị Liễu quý phi lôi kéo qua hay không?"
"Bùi tứ tiểu thư không hồ đồ như vậy, tương lai nàng là phải vào cung làm phi, lại nói thế nào đi nữa Liễu quý phi cũng là phi tần của hoàng thượng, hai người có xung đột ích lợi trực tiếp, dù sao cũng sẽ không vui thấy nàng vượt lên mình, sao có thể tận tâm hết sức đến nâng đỡ nàng giống như thái hậu vậy? Bùi tứ tiểu thư là người thông minh, xem lợi hại được mất rõ ràng nhất, tuyệt đối sẽ không hồ đồ như thế!" Trương ma ma kiên nhẫn nói.
Nghe bà nói có lý, lúc này thái hậu mới gật gật đầu: "Cũng phải, có lẽ thật sự là ai gia đa nghi rồi." Dừng một chút, lại hỏi, "Không nói việc này, bên Lý Minh Hạo tiếp xúc như thế nào rồi?"
"Hình như hắn có chút ý động, sự kiện thích khách tối hôm qua, rất nhiều người đều chịu đứng đầu hàng ở chỗ hoàng thượng đó, nhưng bởi vì hắn cứu giá có công, được khen ngợi. Thế tử gia lặng lẽ nhắc nhở hắn vài câu, sợ rằng trong lòng hắn cũng hiểu rõ. Nếu hắn không tố giác chuyện này, mà dựa theo nhắc nhở của thế tử gia đi qua lều trại, có được công lao cứu giá này, vậy chắc là có lòng muốn dựa vào bên này, nên rất là hy vọng. Dù sao, tuy hắn hô mưa gọi gió ở Tĩnh Châu, nhưng ở kinh thành, không có ai làm hậu thuẫn chống đỡ, muốn trở nên nổi bật cũng không dễ dàng." Trương ma ma phân tích nói.
Trên mặt Thái hậu lộ ra mỉm cười: "Vậy cuối cùng là tin tức tốt! Đi nói cho Triệu Viễn, bảo hắn chuyển lời cho Lý Minh Hạo, nếu hắn chịu nguyện trung thành với Diệp thị, trước mắt lại có một công lao ở trước mắt, tất nhiên sẽ làm cho hắn càng được hoàng thượng thưởng thức, nói không chừng còn có thể tiến vào cấm vệ quân nhậm chức, xem ý của hắn."
Đôi mắt Trương ma ma mờ sáng: "Thái hậu nương nương, ý ngài là..."
"Nếu Lý Minh Hạo thức thời, thì đưa tên thích khách kia cho hắn, công lao thành tựu của hắn. Hiện tại, hoàng thượng đang nổi giận đùng đùng chuyện thích khách, nếu hắn có thể lập công hiếm thấy này, làm sao hoàng thượng có thể không nhìn hắn với con mắt khác? Cận thần sủng thần là đến như thế nào? Không phải là có thể vội chỗ đế vương vội, lo chỗ đế vương lo, khắp nơi làm cho đế vương cảm thấy tri kỷ đắc lực sao? Mà Diệp thị, có thể cho hắn rất nhiều tiện lợi, nếu có Diệp thị nâng đỡ, tất nhiên hắn có thể lên như diều gặp gió. Lại nói cho hắn, nếu hắn coi trọng đại tiểu thư Bùi phủ, ai gia cũng có thể làm chủ cho hắn!" Trong đôi mắt Thái hậu lóe ra ánh sáng chăm chú, chậm rãi nói.
Công danh, lợi lộc, mỹ nhân, đây không phải là hết thảy người trẻ tuổi khát vọng sao? Bà không tin, Lý Minh Hạo sẽ không động lòng!
Từ lều thái hậu trở về, sau khi Bùi Nguyên Ca tắm rửa, bèn mang theo cả người mệt mỏi đi vào giấc ngủ. Sau khi tỉnh lại đã là buổi chiều, sau rửa mặt chải đầu sơ qua, nàng ra khỏi lều, đi thẳng tới chỗ ngày hôm qua học cưỡi ngựavới Ôn Dật Lan, quả nhiên thấy Ôn Dật Lan cưỡi một con tuấn mã màu xám đang chờ ở nơi đó, thấy nàng lại đây, vội vẫy vẫy tay với nàng, chạy tới nói: "Buổi sáng hôm nay, ta đến lều của muội, mới biết được tối hôm qua muội bị Liễu quý phi giữ lại, cả đêm không ngủ, do đó, ta thay muội dắt ngựa lại đây trước, miễn cho bị người khác chọn trước đi."
Con ngựa màu rám nắng này đầu nhỏ hơn, tính tình dịu ngoan, vừa vặn thích hợp người mới học.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca ấm áp, đến bên cạnh cởi dây cương ngựa ra, vừa cười nói: "Cảm ơn Ôn tỷ tỷ, Liễu quý phi cũng không làm khó muội, chỉ là muốn tìm muội trò chuyện một chút mà thôi."
"Vậy là tốt rồi!" Lúc này Ôn Dật Lan mới yên tâm, tinh thần phấn chấn, "Đến đây đi! Muội tiếp tục luyện tập cưỡi ngựa, ta đi theo ở bên cạnh muội!"
Nói xong, hai người đang muốn xoay người lên ngựa, bỗng nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng ngựa hí thật dài, còn đi kèm tiếng nữ tử kêu sợ hãi the thé. Hai người quay đầu nhìn lại, khi thấy Lý Tiêm Nhu ngã xuống từ trên người một con ngựa cao to, hình như trật bị thương chân, đau đến nước mắt chảy ròng. Ở bên cạnh nàng, một thiếu nữ áo xanh đang ghìm ngựa, thấy thế không những không đi xem xét vết thương của nàng, còn vênh vang đắc ý nói: "Lý Tiêm Nhu, sớm nói để ngươi đi sớm, vừa không biết cưỡi ngựa, vậy xem náo nhiệt cái gì? Sớm nói ngươi xui xẻo, ở bên cạnh sẽ làm hại chúng ta không xúi quẩy, cho nên, làm hại ngựa của ta hoảng, thiếu chút nữa bị thương! Ngươi muốn theo giúp ta như thế nào? Còn không mau cút đi!"
"Chính phải, cùng một chỗ với người như thế, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ lây nhiễm xui xẻo của nàng ta, cũng xúi quẩy giống như nàng ta!"
"Đúng vậy, đúng vậy, đã sớm nói bảo nàng ta đừng ở nơi người này vướng mắt chúng ta nữa, lại muốn mặt dày mày dạn tụ tập lại nơi này! Ta thấy nàng ta chính là cố ý, cố ý làm ra chuyện, thuận tiện khiến người chú ý, giả bộ ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này, cố ý quyến rũ nam nhân đấy! Cũng phải, nàng ta như bây giờ, ai sẽ cưới nàng ta, không dùng chút thủ đoạn, chỉ sợ đời này cũng không gả ra được! Có điều, ngươi muốn đùa giỡn thủ đoạn thì qua một bên đùa giỡn, đừng liên luỵ chúng ta, người khác thấy, còn tưởng rằng chúng ta không biết xấu hổ giống như ngươi, muốn quyến rũ người ta đó!"
...
Bên cạnh, vài vị thiếu nữ quần áo đẹp đẽ quý giá cũng nói tới tấp, lời nói rất cay nghiệt độc ác, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của Lý Tiêm Nhu.
"Này, các ngươi làm gì đấy? Khi dễ người ta có phải hay không?" Ôn Dật Lan không xem nổi nhất chuyện như vậy, lúc này xoay người lên ngựa, chạy băng băng qua, quát với thiếu nữ này, "Các ngươi nói chuyện như thế nào? Làm sai việc là Lý Tiêm Vũ, cũng không phải Lý tiểu thư, nàng cũng là người bị hại, đều là nữ tử, sao các ngươi cũng không biết suy nghĩ cho người ta chút nào, chỉ biết là đâm chỗ đau của người ta? Không thấy nàng bị thương sao?"
Nói xong, xoay người xuống ngựa, cúi người nâng Lý Tiêm Nhu dậy, hỏi: "Lý tiểu thư, ngươi sao rồi? Bị thương có nặng hay không?" Quay đầu nhìn ngựa của nàng, không đồng ý nói, "Nếu ngươi không biết cưỡi ngựa, nên chọn con ngựa mẹ nhỏ tính tình hiền dịu, sao lại chọn loại ngựa cao to này chứ? Loại ngựa này tuy tốc độ nhanh, nhưng tính tình có chút mãnh liệt, hơi có động tĩnh sẽ dễ dàng kinh hoảng, lẽ nào lúc ngươi chọn ngựa, quan viên quản giáo ngựa cũng không nói cho ngươi sao?"
"Không phải!" Lý Tiêm Nhu đau đến sắc mặt tái nhợt, nước mắt rơi mãi, cắn môi nói, "Ta vốn chọn là con ngựa mẹ, ở trong này chậm rãi học, nhưng Triệu tiểu thư bọn họ đột nhiên lại đây, nói một mình ta chiếm chỗ lớn như vậy quá lãng phí, các nàng cũng muốn cưỡi ngựa ở trong này. Tiếp theo, Triệu tiểu thư còn nói ngựa của nàng uy phong, muốn đổi với ta, không có nguyên do không nói liền cướp ngựa của ta đi rồi, đưa con ngựa này cho ta, còn cố ý cưỡi ngựa đến trước mặt ta, ngựa của ta mới có thể kinh hoảng ngã xuống!"
Triệu Nguyệt Yến không ngờ Lý Tiêm Nhu sẽ cáo trạng, nàng cũng nhận ra Ôn Dật Lan, biết thân phận và tính tình của nàng, vội hỏi: "Lý Tiêm Nhu, ngươi đừng ngậm máu phun người, rõ ràng chính là bản thân ngươi thích cậy mạnh, muốn chơi trội, mới chọn con ngựa này, hiện tại lại muốn đổ đến trên người ta! Lại nói, vốn chính là chúng ta cưỡi ngựa ở trong này, thấy một mình ngươi lẻ loi hiu quạnh đáng thương, thế này mới chia chỗ cho ngươi, không ngờ ngươi lại vong ân phụ nghĩa!"
"Đúng, chính là vậy!" Những thiếu nữ bên cạnh cũng nói, có điều vẻ mặt hiển nhiên có chút mất tự nhiên.
"Triệu Nguyệt Yến, ta còn không biết những người này của ngươi sao, nhất là bắt nạt kẻ yếu, thấy tính tình Lý tiểu thư nhu nhược dễ bắt nạt, đầu tiên là cứơp chỗ nàng cưỡi ngựa, lại cướp ngựa của nàng, còn cố ý hại nàng ấy bị thương!" Ôn Dật Lan xem tình hình, cũng hiểu được nguyên do sự tình, tức giận nói, "Còn không mau trả ngựa của Lý tiểu thư lại cho nàng ấy, chịu nhận lỗi với nàng ấy?"
Triệu Nguyệt Yến vẫn mạnh miệng nói: "Ai nói? Ngựa này rõ ràng chính là của ta!"
Nhìn bộ dáng Ôn Dật Lan nổi giận đùng đùng kia, Bùi Nguyên Ca nhất thời nhớ tới lần đầu các nàng gặp gỡ ở hoàng cung, lúc ấy Ôn Dật Lan cũng là nhảy ra thay nàng bênh vực kẻ yếu như vậy, không khỏi hiểu ý nở nụ cười, cưỡi ngựa đi qua, tiếng ấm áp nói: "Nếu Lý tiểu thư và Triệu tiểu thư bên nào cũng cho là mình phải, vậy không bằng chúng ta đến chỗ quan viên trông giữ ngựa làm rõ ràng sáng tỏ! Thu săn dẫn ngựa đến nhiều như vậy, để không làm lẫn lộn, ta nghĩ mỗi người chọn ngựa, chỗ hắn hẳn là đều có đăng ký nhỉ? Vậy nhìn xem rốt cuộc là ai chọn con ngựa mẹ này, là ai chọn con ngựa đực này đi!"
Vẻ mặt của nàng rất dịu dàng, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng tự có một uy thế khiếp người, làm người ta kinh hãi.
"Nguyên Ca nói đúng, vậy chúng ta hãy đến chỗ quan viên trông giữ ngựa để đối chất, nhìn cuối cùng là ai trợn mắt nói dối?" Ôn Dật Lan tiếp lời nói.
Thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Ca bình tĩnh, Triệu Nguyệt Yến đã không hiểu sao cảm thấy có chút sợ hãi, lại nghe lời Ôn Dật Lan nói, biết vị này chính là Bùi tứ tiểu thư trước mắt được thái hậu và hoàng đế yêu thích nhất, chạm tay có thể bỏng. Hơn nữa, Bùi Nguyên Ca nói được có lý có cứ, chỉ cần đến chỗ quan viên đối chứng, hết thảy sẽ rõ ràng sáng tỏ, nhất thời trở nên nao núng, cắn môi nói: "Có gì đặc biệt hơn người? Không phải là một con ngựa sao? Bổn tiểu thư không hiếm lạ!"
Nói xong, xuống ngựa nhét dây cương vào trong tay Lý Tiêm Nhu, đã muốn chạy lấy người.
"Đứng lại!" Bùi Nguyên Ca quát, "Xin lỗi Lý tiểu thư! Còn có các ngươi cũng giống vậy, nếu không, ta sẽ bẩm báo chuyện vừa rồi thấy được, nghe được một chữ không sai cho thái hậu. Đều là nữ tử quan gia, được mời tới tham gia thu săn của hoàng thất, trang@dđlqđ@bubble editor lời nói lại không đứng đắn như thế, dạng lời hỗn tạp gì cũng nói ra bên ngoài, nếu lan truyền ra ngoài, còn thể thống gì? Ta nghĩ, thái hậu hẳn là sẽ bằng lòng triệu kiến chư vị trưởng bối, coi trọng ngôn hành quy phạm của nữ tử phía dưới thật tốt, miễn cho lại làm ra chuyện như vậy ở trường hợp nào đó, đánh mất thể diện hoàng thất!"
Các thiếu nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt đều có vẻ sợ hãi, chuyện này vốn là các nàng đuối lý, nếu ầm ĩ đến trước mặt thái hậu, lại sợ đụng tới trưởng bối trong nhà, sau khi trở về tất nhiên không có trái cây ngon mà ăn. Suy nghĩ một lát, cũng chỉ có thể không tình nguyện thấp giọng nói áy náy về phía Lý Tiêm Nhu.
"Tiếng quá nhỏ, hoàn toàn là không nghe được các ngươi đang nói cái gì!" Mặt Bùi Nguyên Ca bình tĩnh nói.
Mọi người bị ép bất đắc dĩ, giương cao giọng nói: "Lý tiểu thư, thực xin lỗi!"
"Sao các ngươi thực xin lỗi Lý tiểu thư, nói rõ ràng ra!" Bùi Nguyên Ca nhìn chằm chằm mọi người, nói từng chữ một.
"... Chúng ta không nên cứơp chỗ của Lý tiểu thư, còn đối Lý tiểu thư nói ra lời xấu, vẫn xin Lý tiểu thư đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho chúng ta lần này!" Các thiếu nữ cắn môi nói.
Thấy mọi người đã như thế, Triệu Nguyệt Yến cũng không thể không nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, Lý tiểu thư, ta không nên cướp ngựa của ngươi, còn làm hại ngựa của ngươi kinh hoảng, hại ngươi bị thương!" Nàng vốn là đường muội của Triệu Tiệp Dư, bởi vì Triệu Tiệp Dư được sủng ái, thân phận cũng nước lên thì thuyền lên theo, ngày thường người tiếp xúc lại đều là thân phận thấp kém, không dám làm trái nàng. Nhưng hiện tại Triệu Tiệp Dư rơi đài, nàng cũng không còn núi dựa vào, nếu không có hoàng thượng nhớ nhung đối với Triệu Tiệp Dư mà mời, cho nàng ân điển, ngay cả thu săn cũng không vào được.
Vốnnghĩ Lý Tiêm Nhu xảy ra loại chuyện mất mặt xấu hổ này, tính tình lại nhu nhược, vô cùng dễ bắt nạt, mượn uy phong khoe khoang này để tìm kiếm cân bằng tâm lý, không ngờ nửa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim, bây giờ lại phải xin lỗi với Lý Tiêm Nhu, trong lòng cảm thấy vô cùng khuất nhục mất mặt!
"Lý tiểu thư, ngươi xem kết quả như vậy được chứ? Nếu ngươi cảm thấy không đủ thì..." Bùi Nguyên Ca không tiếp tục nói nữa.
Nhưng tất cả mọi người hiểu được ý của nàng, nếu Lý Tiêm Nhu cảm thấy không hài lòng, chuyện này sẽ không dừng ở đây, không khỏi đều cuống lên, trước tranh sau sợ nói lời tốt về phía Lý Tiêm Nhu, trong đôi mắt và vẻ mặt lộ vẻ khẩn cầu, cũng là khẩn thiết hơn nhiều so với lúc trước.
Lý Tiêm Nhu biết, Bùi Nguyên Ca đây là đang cho nàng thể diện, cảm kích nói: "Đa tạ Bùi tứ tiểu thư, cứ như vậy đi!"
"Nếu Lý tiểu thư độ lượng, tha thứ các ngươi lần này, ta cũng sẽ không truy cứu nữa. Có điều, nếu để cho ta biết, không những các ngươi không cảm kích dụng tâm của Lý tiểu thư, ngược lại bởi vì chuyện này mà ghen ghét, lúc làm khó xử Lý tiểu thư thì cũng đừng trách ta không giữ lời nói mặt mũi cho các ngươi, nhất định phải làm lớn chuyện này!" Bùi Nguyên Ca nhìn mọi người chung quanh, đôi mắt lạnh lẽo, lộ vẻ cảnh cáo. Loại người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu này, rất khó nói sau này có thể bởi vậy mà bắt nạt Lý Tiêm Nhu gấp bội hay không, tốt nhất vẫn là cảnh cáo một chút, miễn cho vốn là muốn giải vây cho Lý Tiêm Nhu, lại làm hại nàng gặp càng nhiều oan ức.
Những người này đều khúm núm, chỉ trời thề, thế này mới thôi.
Chờ những người đó đều rời đi, lúc này Bùi Nguyên Ca mới thân thiết nói: "Vết thương của Lý tiểu thư thoạt nhìn hình như không nhẹ, Ôn tỷ tỷ, chúng ta đưa nàng đến chỗ thái y băng bó một chút đi!" Đối với tình cảnh của Lý Tiêm Nhu, nàng cũng là ôm lòng đồng tình, dù sao Lý Tiêm Nhu vẫn chưa làm sai chuyện gì, chính là bị Vũ Hoằng Triết và Lý Tiêm Vũ liên lụy. Nay Lý Tiêm Vũ vào Hạ Chiêu cung làm thị thiếp, Vũ Hoằng Triết phong quang vô hạn như thường, duy nhất để lại Lý Tiêm Nhu vô tội bị người chỉ trỏ, lời nói nhục nhã, thật là không công bằng!
"Chân nàng bị thương không tiện, ta cưỡi ngựa đưa nàng đi qua được rồi, muội ở chỗ này chờ ta!" Ôn Dật Lan gật gật đầu, cùng Bùi Nguyên Ca nâng Lý Tiêm Nhu dậy, dìu nàng ấy lên ngựa, chính mình xoay người nhảy lên lưng ngựa, giật dây cương, chạy nhanh tới chỗ lều thái y đi theo thu săn.
Thấy Ôn Dật Lan rời đi, Bùi Nguyên Ca cũng xoay người lên ngựa, tiếp tục luyện tập cưỡi ngựa.
Đang chậm rì rì dắt ngựa đi rong, đột nhiên không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng hô lên, ngay sau đó, con ngựa Bùi Nguyên Ca cưỡi đột nhiên không nghe Bùi Nguyên Ca khống chế, lao tới rừng rậm gần đó. Bùi Nguyên Ca lắp bắp kinh hãi, trong bối rối nhớ tới lời Ôn Dật Lan nói, vội vàng nắm chặt dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa. Nhưng mà, tuy ngựa đang chạy băng băng, lại vô cùng vững vàng, thật sự không có chút nguy hiểm, chính là không nghe Bùi Nguyên Ca khống chế.
Bùi Nguyên Ca không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không làm gì, chỉ có thể khẩn trương nằm ở trên lưng ngựa, bảo đảm mình không bị quăng xuống.
Ngựa mới chạy vào rừng rậm, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên cảm thấy một tiếng gió thổi vang lên phía sau, tay áo phất phơ trong gió, thân thể ấm áp bỗng rơi ở trên lưng ngựa của nàng, ôm chặt nàng từ sau lưng. Bùi Nguyên Ca không biết là ai, trong lòng kinh hãi, đang muốn huých khuỷu tay đẩy người nọ đi xuống, đột nhiên lại dừng lại , tinh thần bối rối không chắc. Người nọ cười khẽ một tiếng ở bên tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào vành tai của nàng, ngứa giống như lông chim đang gây rối lòng dạ của nàng: "Nguyên Ca, có biết hôm nay ta muốn gặp ngươi muốn đến phát điên hay không? Rốt cục để cho ta tìm được cơ hội rồi!"
Thỏa mãn trong tiếng than thở, Vũ Hoằng Mặc càng ngày càng ôm chặt nàng, tiếp nhận dây cương trong tay nàng, chạy băng băng tới chỗ sâu ở trong rừng rậm.
Hắn có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với nàng!