Đích Nữ Vương Phi

Chương 104 : Sự thật tổn thương

Ngày đăng: 22:34 21/04/20


Sau khi Thiên Tầm rời đi, Vân Tuyết Phi ngồi ở trước bàn tay chống cằm trầm tư.



Sắc mặt Tư Nam Tuyệt hơi không vui, giọng nói có chút trầm: “Đang lo lắng cho Hạ Hầu Cảnh?”



Vân Tuyết Phi lắc đầu một cái, thu hồi vẻ mặt đăm chiêu nói: “Đã nhiều năm Tiêu thái hậu không quan tâm đến triều chánh, tại sao ở lúc này lại ra mặt chủ trì, chẳng lẽ thương thế Hạ Hầu Huyền vô cùng nghiêm trọng?”



“Một Hạ Hầu Cảnh còn chưa đủ, bây giờ còn thêm một Hạ Hầu Huyền?” Mặt Tư Nam Tuyệt càng đen hơn, ánh mắt nhìn Vân Tuyết Phi tràn ngập bất mãn và tố cáo. diễn*đàn^lê%quý%đôn



Người này không hề tập trung, trán Vân Tuyết Phi rơi xuống ba đường vạch đen. Nhìn người nọ mang sắc mặt ai oán, nàng thở dài, đứng dậy, bước tới trước mặt hắn, vốn định ngồi xuống, thân thể liền bị hắn ôm vào trong ngực, lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, cánh môi mềm mại đã phủ lên đôi môi nàng, hơi thở phái nam ấm áp dễ ngửi vòng quanh, khiến người ta phải đỏ mặt.



Tình dục nhanh chóng kéo đến, như ngọn lửa phụt lên, hết sức căng thẳng, cháy hừng hực. diễn^đàn%lê@quý!đon



Cho đến khi mặt Vân Tuyết Phi đỏ bừng, hô hấp khó khăn, khó chịu giật giật thân thể. Tư Nam Tuyệt mới luyến tiếc buông nàng ra, sau đó ôm nàng ôm vào trong ngực, mang theo tính trẻ con buồn buồn nói: “Nàng là nương tử của ta, sau này không cho phép nghĩ đến những tên nam nhân kia!”



Vân Tuyết Phi sững sờ, lời này sao có chút giống như chỉ trích nàng thả ong bắt bướm. . . . . . Nàng ngẩng đầu lên, đưa tay đập mạnh ngực Tư Nam Tuyệt một cái, đỏ mặt trừng mắt mắng: “Không nghiêm chỉnh!”



Tư Nam Tuyệt siết chặt tay, cúi đầu hôn gò má Vân Tuyết Phi, sau đó mỉm cười, kề sát tai Vân Tuyết Phi khẽ nói: “Ta chỉ không đứng đắn với một mình nương tử nàng thôi. . . . . .” diễn,đàn*lê&quý%đôn


Vân Tuyết Phi dưới bầu không khí ấm áp ấy, ngửi mùi thơm quen thuộc, đầu choáng váng, mắt lim dim, cuối cùng một đường thẳng chợt đứt đoạn, đầu nàng nghiêng một cái, tiến vào giấc ngủ.



Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, mắt thâm tình nhìn nàng thật lâu, giống như một thế kỷ vẫn ngắm không đủ, huân hương lan tỏa khắp phòng, nhưng hắn lại không hề buồn ngủ, cứ như vậy ôm chặt nàng.



Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, phá vỡ sự yên tĩnh ấm áp hiếm có này.



Tư Nam Tuyệt nhướng mày, liếc mắt nhìn người trong ngực mắt nhắm nghiền, sau đó hạ thấp giọng nói: “Vào đi!”



Bạch Phong mặc một bộ đồ màu đen, sắc mặt lạnh lùng đi vào, nhìn thấy nam nhân ngày thường không cười nói tùy tiện, đột nhiên ôm một nữ nhân, nữ nhân kia chính là người hắn phải tôn kính gọi là vương phi, ánh mắt hắn chợt lóe, sau đó cúi người cung kính báo cáo: “Nghe nói hoàng thượng đã tỉnh rồi, nhưng trước mắt trên danh nghĩa là Thuần vương gia nắm giữ triều chính, nhưng thực tế chính là Tiêu thái hậu, Phong Cực và Phó Hổ hai người bọn họ đã có hành động, theo tin tức xuất hiện bóng dáng Hạ Hầu Cảnh ở vùng Bình Bắc, chủ tử, bây giờ chúng ta xuất phát chưa?”



Tư Nam Tuyệt gật đầu một cái, ra lệnh: “Ngươi chờ ở bên ngoài...lát nữa ta ra!”



Sau tiếng đóng cửa khẽ khàng, Tư Nam Tuyệt mắt lần nữa lên người trước mặt, sau nhẹ nhàng ôm nàng, đứng lên đi đến giường lớn.



Chờ sau khi đặt nàng ngay ngắn lên giường, hắn ấn xuống trán nàng một nụ hôn thật sâu, tiếp theo xoay người sải bước đi tới cửa.



Khi tiếng đóng cửa vang lên một lần nữa, người trên giường rốt cuộc cũng mở mắt ra. . . . . .