Đích Nữ Vương Phi
Chương 60 : Gặp lại cố nhân (Hoàng đế xuất hiện)
Ngày đăng: 22:33 21/04/20
Trên xe đầy yên tĩnh, không biết là cố ý hay vô tình, người trước mắt và hắn kéo ra một khoảng cách lớn, Tư Nam Tuyệt không vui vẻ cau mày, chân mày nhíu chặt cũng có thể kẹp chết một con ruồi!
Hắn ai oán nhìn
chằm chằm người trước mắt hồi lâu, nhưng không nhìn ra không thích hợp
chỗ nào, chẳng lẽ thật sự chưa ăn dấm không có tức giận? Vậy hắn nghĩ
sai sao? Nghĩ tới đây, hắn nhẹ nhàng xê dịch đến bên người nàng, đồng
thời quan sát phản ứng của nàng, thấy nàng không có bất kỳ bài xích và
mất hứng nào, trong lòng buông lỏng đồng thời cũng có cảm giác vô lực
thất bại!
Chuyển đến bên người nàng rồi ngồi xuống, cũng không
thấy nàng phản đối gì, nàng chỉ ngồi dựa vào cửa sổ, thỉnh thoảng vạch
trần màn xe nhìn ra phía ngoài, không có quăng bất kỳ ánh mắt nào ở trên người mình, hắn ghét cảm giác bị nàng xem nhẹ.
Tư Nam Tuyệt vươn tay, giống như trước kia, muốn nắm tay nàng thật chặt ở lòng bàn tay,
chia sẻ nhiệt độ với nhau, cảm nhận sự tồn tại của nhau, nhưng vừa mới
chạm được, nàng cũng rút tay ra rất nhanh, vẻ
mặt bình tĩnh, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bên ngoài như vậy,
giống như hoàn toàn không nhìn thấy hắn kinh ngạc mất hứng. Hắn không
chết tâm, tiếp tục đưa tay bắt tay nhỏ bé của nàng, thề phải giữ ở lòng
bàn tay mới cam tâm, nhưng qua lại mấy lần đều bị nàng trốn ra, chẳng lẽ thật sự tức giận?
Nghĩ tới đây, vừa rồi tâm tình hắn vẫn bao phủ sương mù dày đặc, dần dần rõ ràng, khóe miệng vui vẻ nâng lên, ánh mắt
nhìn Vân Tuyết Phi càng thêm dịu dàng!
"Ta và nữ nhân kia cũng
không có quan hệ gì!" Tư Nam Tuyệt đột nhiên cười nhẹ rồi giải thích,
giọng nói dịu dàng như nước suối trong chảy róc rách làm lòng người rung động.
"Không liên quan tới ta!" Vân Tuyết Phi trầm tĩnh trả lời chắc chắn, ánh mắt quét cũng không quét qua nam nhân bên cạnh một cái.
Tư Nam Tuyệt không tức giận chút nào, ngược lại mặt mày hả hê, tâm tình
cực tốt: "Nàng là nương tử của ta, sao không liên quan?" Ánh mắt không
chút kiêng kỵ liếc nhìn trên người tiểu nữ nhân trước mắt, hắn cũng
không tin nàng vẫn có thể làm ra vẻ như không nhìn thấy hắn!
Tiếng vó ngựa dừng lại, giọng nói cung kính của Bạch Phong vang lên ngoài xe: "Chủ tử, đến vương phủ rồi!"
Thừa dịp Tư Nam Tuyệt mất thần trong nháy mắt, Vân Tuyết Phi vội vàng đẩy
hắn ra nhảy xuống xe ngựa, trong lòng thầm mắng mình thay đổi thành vô
dụng như vậy từ lúc nào rồi, lại bị hắn cợt nhã nhiều lần, vừa rồi thiếu chút nữa rơi vào bên trong tình cảm dịu dàng do hắn thêu dệt!
Sau đó Tư Nam Tuyệt xuống xe ngựa, đi theo phía sau nàng vào vương phủ.
Đột nhiên một bóng đen lướt qua, ngay sau đó phía sau truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.
Trong lòng Vân Tuyết Phi căng thẳng, vội vàng xoay người, nhìn thấy hai bóng
dáng dây dưa, một trắng một đen, nàng có thể xác định bóng dáng màu
trắng là Tư Nam Tuyệt, nhưng một bóng dáng màu đen, bởi vì động tác quá nhanh, nàng nhìn không ra tướng mạo cụ thể,
nhưng nàng có một cảm giác quen thuộc cùng với hơi đau đớn, nàng rất
muốn bước chân nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng ánh mắt giống như
dính ở trên người bọn họ, thế nào cũng không dời mắt được!
Không
biết qua bao lâu, sắc trời dần dần tối, hai người cùng dừng động tác
lại, Tư Nam Tuyệt mặc bộ áo trắng đứng ở chỗ đó đặc biệt bắt mắt, trái
lại bóng dáng màu đen giống như hòa thành một thể với chân trời!
"Nam Tuyệt, quả nhiên ngươi vẫn lợi hại như vậy!" Nam tử áo đen cao giọng trêu nói.
Ầm ~ như gặp phải sét đánh!
Đầu óc trống rỗng, Vân Tuyết Phi không thể tin mở to hai mắt, toàn bộ thân thể giống như bị rút hết hơi sức, cả người nhẹ nhàng.
Chạng vạng giống như một dải lụa đen ngăn cách nàng và hắn, loáng thoáng có
thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thỉnh thoảng ngửi được hơi thở quen
thuộc, làm thế nào cũng với không tới dung mạo khắc tận xương tủy đó.
Nàng vô ý thức chậm rãi di chuyển bước chân đi về phía trước, trong miệng
khẽ nỉ non: "Huyền ca ca, là ngươi sao? Là ngươi sao. . . . . ."