Đích Nữ Vương Phi

Chương 62 : Bảo vệ tốt gương mặt này cho trẫm!

Ngày đăng: 22:33 21/04/20


Một áo choàng lam dài thêu thêu kim tuyến bọc thân, bên hông là đai lưng

gắn hồng ngọc, dây màu trắng cột lại mái tóc dài ra sau, xem ra nữ nhân

này muốn nữ giả nam trang, nhưng nhìn bộ ngực cao ngất nhô ra, hợp với

cách ăn mặc của người này, thật sự có chút tức cười.



Nhìn nữ nhân có bảy phần giống mình kiếp trước này, lúc này lại nổi giận đùng đùng

đến trừng phạt nàng, cảm giác thật không biết nên hình dung thế nào! Có

điều thật sự không dám khen người một thân trang phục này, mặc dù kiếp

trước mình thích nữ giả nam trang, nhưng dù gì cũng giả trang hoàn toàn, ít nhất nơi đặc trưng nhất của nữ nhân cũng được vải trắng bọc qua mấy

vòng.



"Cuối cùng lại phải để bản tiểu thư tìm đến ngươi, dám trêu chọc bổn tiểu thư, bổn tiểu thư sẽ không tha cho ngươi!" Lữ Lệ Hoa đối

mặt với biểu tình không sợ hãi của nữ nhân trước mặt, nữ nhân này hoàn

toàn không để mình vào mắt, nghĩ đến đây nàng càng thêm tức giận, kể từ

sau khi mình gả cho Huyền, có kẻ nào không xu nịnh mình, chạy theo mình, ngay cả Hoàng quý phi Mộ Dung Thanh Y cũng không dám thể hiện trước mặt mình, mà sau khi nữ nhân này trêu chọc mình, gặp gỡ lần nữa, lại không

có một chút hối cải, ghê tởm, thật đúng là ghê tởm đến cực điểm!



"Sao ta lại trêu chọc ngươi? Hình như cho đến hiện tại, ta cũng chưa có làm

gì, ngược lại vị đại tiểu thư này, cầm roi đến đấy đánh người!" Vẻ mặt

Vân tuyết Phi vô tội nhìn đại tiểu thư không phân biệt tốt xấu trước

mặt, vẫn không quên giơ cây roi trong tay lên, nói cho nàng biết đây là

chứng cứ.



Lữ Lệ Hoa vừa nghe càng thêm không thuận theo, nữ nhân

này có hóa thành tro nàng cũng nhận ra, dám đắc tội với nàng đừng mong

có thể sống tốt! Nàng tức giận trừng mắt với nữ nhân đáng ghê tởm này,

muốn chống chế? Không có cửa đâu! Tay còn lại lấy một cây trâm gãy làm

đôi ra: "Cây trâm này, chắc ngươi còn nhớ! Ngươi dám bẻ gãy cây trâm bổn tiểu thư muốn mua, hừ! Bổn tiểu thư sẽ không tha cho ngươi!" Nàng ném

cây trâm bị gãy thành hai mảnh đến trước mặt Vân Tuyết Phi, cây trậm

bạch ngọc rơi lên nền đá phát ra âm thanh leng keng.



"Cái này ta

đương nhiên nhớ, ta còn nhớ rõ ràng ta nhìn thấy trước, kết quả bị một

tiểu thư không biết phải trái đoạt mất." Vân Tuyết Phi sờ cằm một cái,

suy nghĩ một chút, đưa mắt đánh giá nữ nhân trước mặt, cuối cùng kết

luận: "Hình như vị tiểu thư đó có bộ dạng rất giống nam nhân!"



"Rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận ngươi làm hư cây trâm của bổn tiểu thư!" Vẻ

mặt Lữ Lệ Hoa tức giận, nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi, dám nói mình không phân biệt phải trái, ban đầu mình lễ phép với nàng, cây trâm này cũng

là nàng bỏ ra số tiền gấp mười lần mua về, bây giờ lại chỉ trích mình,

thật không biết xấu hổ, nàng hận không thể lập tức đánh cho nét mặt nữ

nhân này thành tám phần để giảm bớt nỗi hận trong lòng nàng.



"Nhưng ta nhớ, lúc ngươi đoạt lại từ trong tay ta, cây trầm này vẫn còn rất

tốt!" Vân Tuyết Phi kiên quyết không thừa nhận mình làm loại chuyện

không có nhận phẩm này, cho dù đã làm thật, đó cũng là vì vị tiểu thư

này đáng đời, mình là người dân lương thiện, không nên ỷ thế hiếp người, nhưng cũng phải biết ăn miếng trả miếng!



"Ngươi... ngươi dám

chống chế, bổn tiểu thư sẽ không tha cho ngươi!" Lữ Lệ Hoa tức đến không nói nên lời, nếu như ánh mắt có thể giết người, Vân Tuyết Phi đã có thể chết vô số lần.



Vân Tuyết Phi nhìn nữ nhân có dáng dấp giống

mình, hé miệng là bổn tiểu thư, bộ dạng cả vú lấp miệng em, thì ra gương mặt này có thể tức giận đến như vậy, thật khiến nàng mở rộng tầm mắt,

nàng buồn cười hỏi: "Oh, ta chống chế, trêu chọc ngươi, ngươi phải làm

thế nào mới tha cho ta?" Nhìn bộ dạng đại tiểu thư hoàn toàn được cưng

chiều này, hôm nay Vân Tuyết Phi nhàm chán, trêu chọc nữ này một chút,

tìm một thú vui cũng không tồi!



"Ngươi... ngươi..." Sắc mặt Lữ Lệ Hoa hồng lên, hung tợn trừng mắt nữ nhân không biết điều này, nàng vốn

muốn nữ nhân này quỳ xuống nhận sai, nói không chừng mình cùng lắm cho

nàng mấy roi, nhưng nàng lại dám lớn lối khiêu khích mình, hôm nay không dạy dỗ kẻ hạ tiện này, nàng sẽ thật sự xem thường mình rồi!



Nghĩ đến đây, nàng dùng sức muốn rút cây roi trong tay Vân Tuyết Phi, tiếp

tục dạy dỗ nữ nhân này, để nàng ta nhìn một chút hậu quả khi đắc tội

nàng!



Nhưng rút hồi lâu, làm sao cũng không thể rút trở về, thấy

ánh mắt cười như không cười của nữ nhân ghê tởm này nhìn mình, nàng càng thêm nổi giận, lớn tiếng quát: "Dân đen, còn không mau buông tay cho

bổn tiểu thư!"



Một tay khác rảnh rỗi của Vân Tuyết Phi liền mở

ra, thể hiện bất lực, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn nữ nhẫn mắng
Huyền đột nhiên dừng lại, trong lúc Lữ Lệ Hoa kích động cho là vì mình,

hắn xoay người lạnh lùng ném lại một câu cảnh cáo: "Bảo vệ tốt gương mặt này cho trầm!"



Lữ Lệ Hoa khẽ vuốt mặt mình, nhìn Hạ Hầu Huyền

ngày càng đi xa, nàng đột nhiên phát hiện thứ đau nhất là tâm, nếu ta

không thể lợi dụng gương mặt này chiếm được lòng ngươi, vậy ta sẽ dùng

gương mặt này giành được vị trí nữ nhân quyền lực nhất quốc gia này!



Tư Nam Tuyệt không nghĩ đến mình ngồi ở bát giác lấu uống rượu, lại có thể thấy một màn thú vị như vậy, nhìn bóng đen ngày càng đi xa, hắn cảm

thán một câu: "Sớm biết có ngày hôm nay lúc trước sao còn như vậy!" Một

ly rượu xuống bụng, hắn khẽ vuốt trán, đột nhiên cười một tiếng: "Xem ra ta phải lòng một con cọp cái!"



Bạch Phong lo lắng nói: "Chủ tử, hoàng thượng có thể gây sự với vương phi hay không?"



Gió mát thổi qua, Tư Nam Tuyệt đột nhiên đứng dậy, thu tầm mắt lại, khóe

môi nhấc lên, nở một nụ cười kiên định: "Bổn vương sẽ bảo vệ nàng cả

đời!"



Làn gió thơm trong vườn, Tần Hương Quân nhìn bức thư phụ

thân gửi đến, ngón tay nắm chặt thành quyền, đợi đến lúc xem xong, nàng

vo lá thư lại thành một cục ném xuống đất, nghiêm giọng nói: "Ta cũng

muốn mang thai con của vương gia, nhưng mấy tháng nay, mỗi ngày vương

gia đều ở chỗ của vương phi, ta có thể làm sao?"



Thính Tuyết cũng cảm thấy không đáng cho chủ tử, dù sao chủ tử cũng là dòng chính của

Thừa tướng, ban đầu chịu làm thiếp cũng là vì nghĩ đến vị trí đó còn

trống, đợi một thời gian có thể lên làm chính, không nghĩ đến nửa đường

lại ngảy ra một Vân Tuyết Phi, cướp đi vị trí vương phi không nói, mà

đến cả tâm của vương gia cũng bắt đi rồi.



"Tiểu thư..." Thính Tuyết nhìn bốn phía, sau khi xác định không có ai, nàng nhỏ giọng nói: "Có cần cho người trừ Vân Tuyết Phi?"



" Ngươi cho rằng ta không muốn? Ngươi nên nhìn kết quả của Quan Tâm Liên

và Tống Thi Linh, một kẻ chết, một kẻ kết duyên, mặc dù Tống Thi Linh

còn sống, có lẽ sống còn khó chịu hơn chết!" Tần Hương Quân phân tích

tình thế trước mắt, sắc mặt âm trầm: "Vân Tuyết Phi không phải là kẻ dễ

đối phó, sơ ý một chút, chúng ta sẽ trả đủ!"



" Vân Tuyết Phi này

lớn lối như vậy, nói cho cùng là có vương gia bảo vệ và cưng chiều,

chúng ta bắt đầu hạ thủ từ Vương Gia đi, nếu như tiểu thư có được sủng

ái của, vậy không phải mười Vân Tuyết Phi cũng không phải là uy hiếp!"

Thính Tuyết đặt ánh mắt hy vọng lên người tiểu thư mình, thật ra thì Vân Tuyết Phi không phải là vấn đề, chỉ cần giải quyết Vương Gia, tất cả

đều dễ nói chuyện.



Sau khi Tần Hương Quân nghe xong, sắc mặt càng thêm khó chịu, ánh mắt tức giận nhìn về phía nha hoàn coi thường tình

hình: "Ngươi cố ý phải không? Ngươi biết rõ hiện tại cũng Vương Gia

không thèm liếc đến ta, trong lòng đều là con tiện nhân Vân Tuyết Phi

kia, ngươi còn muốn xát muối lên vết thương của ta!" Nếu như nha hoàn

trước mắt không phải là người lớn lên cùng mình, nàng thật hoài nghi có

phải nàng bị người thu mua tới đả kích mình hay không.



Thính Tuyết biết sai cúi đầu nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tiểu thư, ta không phải cố ý!"



" Không thể đến gần Vương Gia, không chiếm được sủng ái của vương gia,

vậy năm nào tháng nào binh phù mới có thể tới tay!" Tần Hương Quân lo

lắng đi tới đi lui, nghĩ đến dặn dò trong thư của phụ thân, nàng thật

hối hận lúc ấy viết thư cho cha nói cho hắn biết mình đã là người của

vương gia, hiện tại Vương Gia không động vào mình, chính mình làm thế

nào nói rõ với phụ thân tình hình này? Không chiếm được ủng hộ của vương gia, cũng không có binh phù, vậy làm sao đại kế của phụ thân có thể áp

dụng?



" Nếu không?" Ánh mắt Thính Tuyết đột nhiên chợt lóe, ngẩng đầu hưng phấn nhìn chủ tử mình: "Tiểu thư, chúng ta có thể tiếp tục

tặng bạc cho vương phi!"



Bạc? Tần Hương Quân dừng bước lại, ánh

sáng trong mắt lóe lên, đột nhiên cười nói: "Đúng vậy... tặng bạc! Vương phi yêu tiền, từng bán lần đầu tiên của Vương Gia, có thể có lần thứ

hai, lần thứ ba..." Lần này mình nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, trảnh

thủ mang thai con của vương gia, giánh được tâm của vương gia, lấy được

binh phù!