Đích Nữ Vương Phi

Chương 67 : Lần nữa giao hợp

Ngày đăng: 22:33 21/04/20


Nhìn nữ nhân dưới thân nhắm chặt mắt, lông mi hơi động, mặt đỏ hồng, da thịt trắng nõn như tuyết, Tư Nam Tuyệt trước nay bình tĩnh vậy mà giờ đây con ngươi hiện lên tia máu, thở hổn hển, dời khỏi môi Vân Tuyết Phi, lướt qua cần cổ, đi xuống, lưu lại từng dấu vết phấn đỏ.



Vân Tuyết Phi nằm dưới hắn, bị động tiếp nhận nhiệt tình của hắn, nhẹ nhàng thở dốc, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, thân thể nàng hơi run rẩy, mặc hắn tùy ý hưởng dụng.



Đột nhiên khí tức nam nhân quanh thân nàng biến mấy, lửa nóng trong không khí dần tiêu tán, bên cạnh đột nhiên lõm xuống, Tư Nam Tuyệt nằm xuống một bên khác trên giường của nàng, nhắm mắt lại ngủ.



Trong lúc Tư Nam Tuyệt trêu chọc, trong lòng nàng như có một cây đuốc khiến nàng khó chịu, nàng ở bên bờ xúc động, nhưng nam nhân này lại dừng lại ngay lúc mấu chốt, còn làm vẻ không sao nằm ở bên cạnh, đặt nàng nằm một bên, nàng trừng mắt nhìn nam nhân đáng giận này, thấy nam nhân trước mắt hồi lâu vẫn không mở mắt ra, nàng hé miệng, lời nói như phát ra từ kẽ răng: "Còn làm hay không?"



Trước kia đều là hắn đùa giỡn nàng, chiếm hết tiện nghi, lần này là lần đầu tiên nàng đột nhiên hăng hái, muốn đùa lại, không nghĩ chọc lửa thiêu thân, thực ra trong lòng nàng vô cùng khẩn trương và bất an, còn bao nhiêu điều mình chưa chuẩn bị xong, lại không nghĩ đến nam nhân trước mắt đột nhiên không còn hăng hái, Vân Tuyết Phi thở phào, đồng thời bắt đầu hoài nghi đến vấn đề nghiêm trọng, vừa rồi bộ dạng rõ ràng là bị tình dục thiêu đốt, sao hiện tại lại yên tĩnh, chẳng lẽ dáng người mình không đủ đầy đặn, không đủ ngon miệng? Vân Tuyết Phi lo lắng nghĩ, đưa mắt nhìn từ ngực đến đầu ngón chân mình, trải qua mấy ngày điều dưỡng, có lồi có lõm, vẫn rất đầy đủ!



Tư Nam Tuyệt đưa tay kéo lại, ôm Vân Tuyết Phi vào lòng, hô hấp của hắn có chút dồn dập, giọng nói khàn khàn: "Ngoan, ngủ, bây giờ còn chưa phải lúc!" Nói xong, hắn lại dán thân thể lửa nóng vào người nàng, nói cho nàng biết thật ra hắn có phản ứng.



Sắc mặt Vân Tuyết Phi khẽ hồng, nàng dĩ nhiên biết thân thể nóng bỏng này là vì cái gì, trong lòng ngượng ngùng đồng thời cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, thật ra nàng cũng sợ.



Cảm nhận khí tức quen thuộc, thần kinh căng thẳng những ngày qua cũng dần thả lòng, mí mắt nàng cuối cùng không nhịn được nghe theo lời gọi của chu công, cảnh vật trước mắt ngày mơ hồ, nàng nghiêng đầu tiến vào mộng đẹp.



Cảm nhận tiếng hít thở đều đều của người trong ngực, Tư Nam Tuyệt mở mắt, nhìn đôi môi đỏ hồng phía trước, hắn tiến lên, nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng, đợi đến sau khi trong miệng nàng toàn là hơi thở của hắn, hắn mới buông nàng ra, cúi đầu thâm tình nhìn nữ nhân an ổn ngủ, hắn liếc xuống phía dưới một chút, cười khổ nói: Thật là, tự mình làm bậy thì không thể sống được!



Trong một buổi tối yên tĩnh như vậy, có một người tiến vào mộng đẹp, lại có một người cả đêm không hề chợp mắt, thời gian cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua!



Khi mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên từ phía đông, dần dần, cả vùng được chiếu sáng, khắp nơi đều bị một màu vàng bao phủ.



Sáng sớm Lê Họa đã tới Hộ Quốc phủ, nàng hi vọng có thể nhìn thấy Tư Nam Tuyệt, từ lần trước từ biệt ở Vân Phủ, Tư Nam Tuyệt nể mặt Bạch Tuyết Nhu, an bài cho nàng ở trong một tòa nhà khác biệt, thì không còn quan tâm nàng nữa.



Khi gã sai vặt nói cho nàng muốn thời gian này Tư Nam Tuyệt không muốn thấy mặt nàng, trong lòng nàng rất hận, nhất là ánh mắt khinh thường của gã sai vặt, trong lòng nàng khó chịu, nếu như Lê phủ không phải bị cẩu hoàng đế chèn ép, bây giờ nàng còn là thiên kim cao quý của phủ tướng quân, sao có thể bị vũ nhục như vậy?



Nàng nhất định phải gặp Tư Nam Tuyệt, dù thế nào, nàng nhất định phải để nam nhân này báo thù cho nàng, giết chết cẩu hoàng đế đó cho nàng, trả lại thân phận Tướng quân tiểu thư cho nàng!



Nàng không biết tại sao Tư Nam Tuyệt lại sủng ái nữ nhân đó như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng chỉ có thể xem là thanh tú, mọi mặt đều không bằng mình, cho dù có nhà ngoại, nhưng khuôn mặt bình thường như vậy, chỉ có thể mất thể diện, không có gì tốt hơn mình!



Nhưng hắn lại đặt tất cả yêu chiều của mình lên người nàng, không thèm ngó ngàng đến mình!




"Lê Họa tiểu thư nhìn Phong đại tướng quân thâm tình như vậy, chẳng lẽ chiếc vòng này là do Phong đại tướng quân tặng?" Vẻ mặt Vân Tuyết Phi kinh ngạc, ánh mắt mập mờ nhìn lướt qua hai người.



Ánh mắt Lê Họa nhìn về phía Phong Cực cứng ngắc, trong lòng buồn nôn, không ngờ Vân Tuyết Phi lại liên hệ nàng với nam nhân thô kệch này với nhau, nhưng hiện tại không còn cách nào khác, trước khi vòng tay này chưa giúp nàng đạt được mục đích, nàng sẽ không tiết về về Bạch Tuyết Nhu cho Vân Tuyết Phi.



Phong Cực ngẩng đầu muốn nói không phải, bản thân vốn có mâu thuẫn với Vân Tuyết Phi, hơn nữa Vân Tuyết Phi còn đẩy Tống Thi Linh cho mình, huống hồ mình và cô nương này mới lần đầu gặp mặt.



"Đúng, cái này là do Phong đại tướng quân tặng cho tiểu nữ!" Lê Họa ngại ngùng nhìn về phía Phong Cực, long cảm kích đến không lời nào diễn tả đươck. "Phong đại tướng quân trượng nghĩa giúp tiểu nữ nhiều như thế, vì vậy..."



Vẻ mặt sùng bái nhìn mình đó, hoa nhường nguyệt thẹn, nữ nhân làm rung động lòng người, Phong Cực như bị đầu đọc, kinh ngạc nhìn Lê Họa, trong lúc nhất thời quên mất lời giải thích, cũng quên hành động.



"Thì ra là như vậy!" Ánh mắt Vân Tuyết Phi lóe lên, bàn tay giấu dưới bàn nhẹ di chuyển đến trên đùi Tư Nam Tuyệt, nhẹ vuốt, hai ngón tay lại hung hắng bấm.



Tư Nam Tuyệt hơi nhíu mày, nhìn đến ánh mắt không vui của người trước mặt, hắn tự tay cầm bàn tay trên đùi mình, nắm thật chặt, cười nịnh nọt.



Vân Tuyết Phi không để ý đến.



Nam nhân đáng giận này, nhìn về phía Lê Họa cười như không cười: "Nếu như vậy, bổn vương phi sẽ giúp ngươi hoàn thành mong muốn!" Ngươi đã không nói thật, cố gắng che giấu như vậy, ta sẽ giúp ngươi một chút.



Nàng đưa mắt nhìn sang Phong Cực, đột nhiên cười một tiếng, nghiêm mặt nói: "Đã như vậy, Phong tướng quân đưa Lê Họa tiểu thư về đi, chọn một giờ lành, hoàn thành chuyện tốt!" Liếc mắt nhìn vẻ mặt biến sắc của Lê Họa, nàng dịu dàng cười: "Mặc dù Phong tướng quân đã có Linh muội muội, nhưng đã hẹn ước với Lê tiểu thư, chỉ có thể cưới vào cửa, sau này dù là Linh muội hay là Lê tiểu thư, Phong tướng quân cũng phải đối xử thật tốt, nhất định phải sống chung cho tốt!"



Sau đó, Vân Tuyết Phi nhướn mi nhìn về phía Tư Nam Tuyệt, cười nói: "Vương Gia, người thấy thế nào?"



Tư Nam Tuyệt từ tốn nói: "Vô cùng tốt!" Một câu nói liền đã định.



Lê Họa không thể tin, trong lòng nàng tức giận, những cái khác nàng có thể nhịn, nhưng chuyện chung thân đại sự lại không thể định xong như vậy, nếu cái này truyền đi, khiến khuê danh của mình bọ hỏng, sau này sao có thể tìm được một phu quân tốt!



Tư Nam Tuyệt, nếu ngươi vô tình như thế, ngược lại, ta muốn xem rốt cuộc hai nữ nhân này, ai là người quan trọng nhất trong lòng ngươi?



Nàng đột nhiên quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ lên án: "Vương Gia, người đã đáp ứng Tuyết Nhu tỷ tỷ phải chăm sóc ta!"