Đích Nữ Vương Phi

Chương 73 : Cướp đoạt sắc đẹp (1)

Ngày đăng: 22:34 21/04/20


Vân Tuyết Phi khiếp sợ mở to hai mắt, tay bị Tư Nam Tuyệt nắm đột nhiên run lên, suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu, khi chạm đến ánh mắt dò xét của Tư Nam Tuyệt, nàng lại cúi đầu, rũ lông mi khẽ chớp động, che giấu cảm xúc cuồn cuộn ở đáy mắt.



"Sao lại như vậy?" Đôi môi khô khốc của Vân Tuyết Phi giật giật, tiếng lẩm bẩm thật thấp nghe không ra tâm tình.



Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi thắm thiết, một đôi mắt phượng đẹp và tĩnh mịch, cánh tay nắm chặt, lẳng lặng kéo nàng, nhẹ nhàng thở dài: "Lúc ấy trả lại trong quan tài chỉ có di vật bên cạnh Tiết hoàng hậu, nhưng không có di thể, nghe nói có binh lính tận mắt nhìn thấy di thể của hoàng hậu bị Thẩm Lưu Ly mang đi!"



Nàng thật sự không ngờ , Lưu Ly lại giấu thi thể của nàng đi, chờ đón chính là bi thương nồng đậm, nha đầu này, sau khi hoàng hậu các triều đại qua đời phải chôn ở Hoàng Lăng, cho dù Hạ Hầu Huyền không có tình cảm đối với nàng nữa, vì chận lại miệng của thiên hạ, vì trấn an huynh đệ cùng vào sinh ra tử với nàng, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.



Tư Nam Tuyệt nhìn mặt Vân Tuyết Phi, đưa tay vỗ vào trên người nàng, khẽ mở miệng: "Ta còn chưa đi nữa, nàng cứ khổ sở như vậy, bảo ta yên tâm như thế nào đây?"



Lông mi thật dài của Vân Tuyết Phi chớp chớp, chần chừ chốc lát, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Nếu như các ngươi bắt được Thẩm Lưu Ly thì định xử trí như thế nào?"



Tư Nam Tuyệt vỗ nhẹ tay của nàng, ghen ghét nói: "Thì ra đang lo lắng cho nàng ta!" Trong mắt cưng chiều trước sau như một, không có chút ý tức giận nào, bàn tay to của hắn bọc tay nhỏ bé của nàng lại, mềm mại mềm nhẵn, mỗi một lần vuốt ve, sẽ làm cho tâm trạng của hắn nhộn nhạo, thoải mái không nói ra được.



"Ta...ta không có. . . . . ."



Ý thức được mình mất khống chế, nàng ổn định tâm tình, trấn định lại, mím môi một cái: "Tình nghĩa của nàng ta đối với Tiết hoàng hậu làm cho ta rất khâm phục, đồng thời cũng rất khổ sở!" Nàng vẫn cho rằng sau khi nàng mất, hai người Lưu Ly và Lưu Nhiễm sẽ rời khỏi quân, giống như nữ tử bình thường, tìm nam nhân mình thích mà gả cho, về sau giúp chồng dạy con, hạnh phúc bình thản sống hết một đời, nhưng nàng không ngờ, gặp mặt lần nữa, Lưu Nhiễm điên rồi, Lưu Ly cũng ở trong nguy hiểm.



Tư Nam Tuyệt vốn chỉ muốn trêu chọc người trước mắt một chút, để cho nàng dời lực chú ý đi, không ngờ nàng tích cực như vậy, hắn càng nắm chặt tay của nàng hơn, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay nàng lại truyền đến đầu ngón tay, hắn khẽ trịnh trọng nói: "Yên tâm, ta nhất định bảo đảm Thẩm Lưu Ly bình an vô sự!"



Âm thanh dịu dàng an tâm từ trên đầu truyền đến, nàng kích động ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn hắn, run rẩy hỏi "Ngươi nói đều là sự thật? Ngươi thật sự có thể bảo đảm nàng ấy bình an vô sự, không để cho Hạ Hầu Huyền tổn thương nàng ấy?"



Tư Nam Tuyệt trịnh trọng gật đầu một lần nữa, ánh mắt kiên định: "Ta nhất định mang nàng ta bình an tới trước mặt của nàng!"



Cũng không còn suy nghĩ ý tứ khác trong lời nói của Tư Nam Tuyệt, lòng nàng cũng đột nhiên bình tĩnh lại, có hắn bảo đảm, nàng biết Lưu Ly nhất định sẽ không có việc gì.




"Tại sao ta không thể ở lại chỗ này?" Lê Họa không kiên nhẫn, nàng ta chỉ coi trọng quyền lợi, địa vị còn có tiền bạc của hắn ta, nếu như có lựa chọn tốt hơn, nàng sẽ không chút do dự quăng mãng phu này, nếu như người nam nhân này không biết điều, hiện tại nàng tuyệt đối sẽ không diễn trò với hắn ta, tránh cho đêm dài lắm mộng, đến lúc đó không bỏ rơi được!



"Họa Nhi, ngoan! Về nhà với ta, nơi này không có tốt như ngươi nghĩ đâu!" Phong Cực nhận ra tính tình của mình bất thường, có thể làm cho Họa Nhi không vui, tâm đột nhiên mềm đi, dần dần dẫn dụ nói: "Thứ nơi này có thì phủ tướng quân cũng có, ngươi theo ta về nhà, muốn cái gì muốn làm cái gì đều được, ở trong phủ tướng quân, ngươi chính là nữ chủ nhân!"



Lê Họa nhìn bộ dáng thành kính của nam nhân trước mắt, cảm giác chán ghét càng đậm, lời ngon tiếng ngọt của nam nhân này, về vật chất quả thật sự cho nàng ta tốt nhất, nhưng lại không cho nàng ta danh phận, nói yêu nàng ta, tuy nhiên lại không dám hưu nữ nhân xấu xí đó.



Nàng ta không khỏi nghĩ đến nữ nhân xấu xí đó, hắn ta thích nàng ta chỉ là mới mẻ, có lẽ đợi đến khi mới mẻ qua đi, hắn ta cũng sẽ vứt bỏ nàng ta giống như vứt bỏ khăn lau.



Nam nhân đều như vậy, ăn trong chén nhìn trong nồi, nhưng cho dù nàng ta ghét hắn ta nữa, trước khi bản thân nàng ta còn chưa đến gần cẩu hoàng đế, tuyệt đối không thể đắc tội!



Nàng ta cúi đầu, lông mi dài cong cong khẽ run, có nước mắt trượt ra, nàng ta nức nở nghẹn ngào: "Tẩu tẩu mới là nữ chủ nhân của phủ tướng quân, ta từng đồng ý với phụ thân của ta sẽ không làm thiếp cho bất kỳ kẻ nào!" Nàng ta nâng đôi mắt sưng đỏ lên, rốt cuộc làm ra vẻ khổ sở quyết định: "Cho nên tướng quân vẫn quên ta đi, đối đãi thật tốt với tẩu tẩu! Ta không muốn phá hư tình cảm của ngươi và nàng!"



Thì ra Họa Nhi đang giận chính là nữ nhân điên Tống Thi Linh đó, trong lòng Phong Cực đau lòng không nói ra được, đột nhiên oán hận Vân Tuyết Phi, ban đầu nàng khẳng định biết Tống Thi Linh là một nữ nhân lòng dạ rắn rết như thế này, mới đưa nàng ta cho mình, thua thiệt lúc đó hắn ta còn cảm kích, không ngờ nữ nhân này che giấu ý định thật sâu, hại khổ mình!



Hiện tại hắn ta thật sự rất muốn hưu Tống Thi Linh, nhưng dù mặc kệ Tống Thi Linh làm sai thế nào, nàng ta vẫn là biểu tiểu thư của vương phủ, thân phận này không thay đổi được, hơn nữa giống như như nàng ta nói, phụ thân của nàng ta có ân với vương phủ, nếu như lão vương phi biết hắn ta hưu nàng ta, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn ta!



Nhìn tiểu nữ nhân trước mắt khóc đến mức không kềm chế được, Phong Cực cảm giác lòng của mình đều nát rồi, hắn ta rất muốn cái gì cũng không chú ý, trực tiếp lớn tiếng nói cho nàng ta biết: chỉ cần nàng ta chịu ở cùng hắn ta, hắn ta liền về nhà hưu nữ nhân xấu xí đó, nhưng hắn ta không dám, không dám lấy tiền đồ sau này của chính mình ra nói giỡn, hiện tại binh quyền bị thu hồi rồi,hắn ta chính là một tướng quân trên danh nghĩa, nếu như đắc tội vương phủ nữa, sợ rằng hắn ta sẽ bị giáng xuống làm binh lính!



Hắn ta thật vất vả đi đến bước hôm nay, đã để lại bao nhiêu máu chịu bao nhiêu vết thương, làm sao có thể dễ dàng buông tha? Hơn nữa hắn ta muốn cho nữ nhân trước mặt cuộc sống tốt nhất, quyền lợi của tướng quân và địa vị chính là bảo đảm!



Phong Cực khổ sở nhắm mắt lại, sau khi quyết định, hắn ta mở mắt ra, đưa tay kéo tay Lê Họa bảo đảm: "Họa Nhi, ta sẽ không để cho nữ nhân xấu xí đó chiếm đoạt thuộc về vị trí của ngươi, đợi bao giờ tới thời cơ, ta sẽ tìm cơ hội hưu nàng ta, cưới ngươi qua cửa!"



Sau đó âm thanh của hắn ta dừng một chút, chuyên tâm nhìn mỗi một động tác từng nét mặt của Lê Họa, lo lắng mở miệng nói: "Hiện tại chỉ có thể uất ức Họa Nhi trước, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chờ quá lâu đấy!"