Đích Nữ Vương Phi
Chương 76 : Ác nhân tự có ác nhân trị (1)
Ngày đăng: 22:34 21/04/20
"Tuyết Phi!"
Nhìn thấy nữ tử vốn đang nói cười với hắn, đột nhiên lạnh lùng như vậy, trong lòng Hạ Hầu Cảnh hơi rung động, cảm giác mất đi cái gì, vội vàng kêu to.
Nhưng Vân Tuyết Phi chẳng những không quay đầu lại, mà ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho hắn, trong lòng hắn rất phiền não, loại cảm giác này thật lâu chưa từng có rồi.
Bạch Nhiễm đắc ý bởi vì Hạ Hầu Cảnh ở trước mặt Vân Tuyết Phi bảo vệ mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Hạ Hầu Cảnh, tâm trạng vốn đang vui mừng đột nhiên bị tạc một chậu nước lạnh, trong lòng hơi chua chát, rõ ràng giữa hai người nàng và Vân Tuyết Phi đã lựa chọn nàng, tại sao bây giờ lại là dáng vẻ này? Chẳng lẽ hắn hối hận? Nghĩ đến loại khả năng này, tim Bạch Nhiễm tựa như bị dao găm cắt, cơ thể đau đớn còn kém rất xa trong lòng, nàng cẩn thận kêu lên: "A cảnh, có phải huynh tức giận hay không?"
Hạ Hầu Cảnh giơ tay lên, nhìn chiếc bình nhỏ trong lòng bàn tay, trong đầu hiện lên nét mặt thất vọng vừa rồi của Vân Tuyết Phi, con ngươi lạnh lùng. Đột nhiên hắn cảm giác trong lòng mình trống rỗng! Nghe thấy tiếng của Bạch Nhiễm, hắn càng thêm phiền não, đặt chiếc bình nhỏ lên bàn, sau đó lướt qua người Bạch Nhiễm, để lại một câu nói: "Đây là lần cuối cùng!"
Sau cùng ở trong ánh mắt khát khao của Bạch Nhiễm, đầu cũng không quay lại rời đi.
"A cảnh, huynh không thể mặc kệ ta!" Bạch Nhiễm đau lòng kêu lên, bộ dạng quật cường ầm ầm sụp đỗ, trong lòng từng đợt bi thương đánh tới, nước mắt lớn chừng hạt đậu từ khóe mắt chảy xuống, nàng trợn mắt nhìn ra cửa, tự lẩm bẩm: "A cảnh, huynh không thể mặc kệ ta! Ta thật lòng yêu huynh, trên thế giới không có ai là không biết ta thích huynh, tại sao huynh lại không biết chứ?"
Hạ Hầu Cảnh yêu Tiết Phỉ, Bạch Nhiễm yêu Hạ Hầu Cảnh, từ mười tuổi đến mười bảy tuổi nàng chứng kiến Hạ Hầu Cảnh đối yêu thầm Tiết Phỉ, hiểu rõ nỗi khổ trong lòng Hạ Hầu Cảnh.
Nhưng Tiết Phỉ đã chết, A Cảnh, vì sao huynh không chịu cho ta một cơ hội, để ta yêu huynh?
Nàng cũng nhịn không được nữa, ngồi xổm xuống, đôi tay ôm lấy mình, dường như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt sự khổ sở!
Ngoài cửa sổ trời trong mây trắng, trong phòng nàng co người nỉ non, khóc cho sự ngu ngốc của nàng, khóc không cam lòng, càng khóc cho sự tuyệt tình của hắn!
Không biết qua bao lâu, đau đớn như thủy triều vọt tới cơ thể nàng, từng đợt song nối tiếp nhau, đôi tay nàng bắt đầu run rẩy, toàn thân run lên, đổ mồ hôi hột, nhìn thuốc giải cách đó không xa, nàng khẽ cắn răng, bật người dậy, cả người loạn choạng, nhưng thần trí vẫn minh mẫn, nàng phải uống thuốc giải..., nàng không thể chết được, nhân lúc còn sống nàng nhất định phải lấy được lòng của Hạ Hầu Cảnh, tất cả nữ nhân giành A Cảnh với nàng, một người nàng cũng sẽ không bỏ qua!
Hắn cam tâm sao? Bị một nữ nhân lừa gạt, bị Đế Vương mình thần phục vũ nhục, sao hắn có thể không nổi giận? Nhưng làm thế nào để cho nàng hối hận? Hạ Hầu Huyền là Hoàng thượng, hắn là một Tướng quân không có binh quyền, sao có thể đấu với Đế Vương Đại Hạ Quốc?
Đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa lần nữa, tiếng bước chân nhỏ nhẹ quen thuộc, hai mắt Phong Cực nhắm nghiền tiếp, suy nghĩ rối bời.
Hồng Nguyệt mỉm cười, bưng chậu rửa mặt và khăn lông đi tới trước giường, trông thấy lông mi hơi run, nàng cười khẽ, đem khăn nhúng vào nước rồi vắt khô, bàn tay mềm mại cầm khăn lông, nhẹ nhàng lau cái trán Phong Cực, sống mũi, mặt, cằm. . . . . . Một đường đi xuống, động tác êm ái, giống như đang lau một vật phẩm quý trọng sợ làm nó bị thương.
Sau khi lau xong phần cổ, nàng đưa tay nhẹ nhàng thăm dò vào hông Phong Cực, muốn cởi thắt lưng của hắn ra, nhưng đột nhiên tay bị ngoại lực kiềm chế, nàng theo tay nhìn sang, thấy Phong Cực u ám nhìn mình, bàn tay hung hăng túm chặt tay nàng, trong mắt cực kỳ không vui.
Hồng Nguyệt cũng không sợ, nhẹ nhàng cười nói: "Lau hạ thân, rất có ích cho giấc ngủ!"
Nụ cười quan tâm vô hại, khiến Phong Cực từ từ buông bỏ phòng bị, dần dần nới lỏng tay của nàng, nghiêng đầu một cái, nhìn về một hướng khác, mắt không thấy, tâm không phiền, nàng muốn làm sao thì làm.
Hồng Nguyệt tự nhiên biết hắn đã đồng ý, nàng cười cười, rút đai lưng trên người ra. Lập tức, da thịt phái nam tràn ngập dương cương lờ mờ bại lộ trước mặt mình, nàng tiếp tục vắt khô khăn lông, cẩn thận cầm quần áo nhẹ nhàng vạch ra, sau đó từng chút từng chút lau chùi thân thể cho hắn.
Tuy Phong Cực đang chán chường, nhưng cũng là nam nhân, bàn tay trắng nõn trêu chọc vô cùng thoải mái, khiến cho bụng dưới của hắn từ từ nóng lên, cần phóng thích ngay, nhưng đầu sỏ gây nên lại không biết, tiếp tục làm chuyện xấu mà nàng cho là tốt.
Nhiệt độ trong tay càng ngày càng nóng, Hồng Nguyệt nghi ngờ xong thì lo lắng, chẳng lẽ bị sốt rồi? Nàng đưa tay sờ trán hắn, nhận thấy nhiệt độ vẫn bình thường, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, định rút tay về.
Đột nhiên có một bàn tay to cản lại đường đi của tay nàng, trong sự kinh ngạc của Hồng Nguyệt, Phong Cực đột nhiên mở mắt ra, mặt đỏ ửng không biết là dục hỏa hay do mệt nhọc quá độ. Hắn kéo mạnh, đặt Hồng Nguyệt nằm trên người mình. Lúc Hồng Nguyệt còn chưa kịp kêu lên, lật người một cái như cá chép, hai người liền thay đổi vị trí, hắn đã áp lên người Hồng Nguyệt.
Cho dù Hồng Nguyệt có ngốc đi chăng nữa, lần nếm trải duy nhất kia, vẫn bị người nam nhân trước mắt này ép buộc, nhưng hạ thân nóng rực nói cho nàng biết, chuyện sắp xảy ra kế tiếp.