Đích Trưởng Nữ

Chương 14 : Mượn tranh

Ngày đăng: 05:28 19/04/20


“Tỷ tỷ cứ trêu muội”

Triệu Khả Nhân nghe không hiểu ý vị thâm trường* trong lời nói của Triệu Khả Nhiên. “Nếu tỷ tỷ cũng đi, chắc chắn sẽ chuẩn bị lễ vật tốt hơn

muội nhiều .”



*: ý tứ sâu xa.



“Ta nào có được tấm lòng huệ chất lan tâm (thanh nhã, cao khiết như lan, huệ) như muội a!” Triệu Khả Nhiên cười vô cùng sáng lạn, tỏ vẻ rất vui mừng vì có được người muội

muội như vậy.



Hừ, Triệu Khả Nhân đánh chủ ý gì làm sao nàng lại

không biết! Đời trước cũng thế, nàng ta bày kế để nàng rơi xuống nước

không thể tham dự thọ yến, sau đó mượn bức tranh “Xuân ca đạp tuyết đồ”

trân quý. “Xuân ca đạp tuyết đồ” là một bức tranh nổi tiếng, vốn là của

ngoại tổ phụ, bởi vì ngoại tổ phụ quý nàng nhất, cho nên trước khi lâm

chung người đem bức tranh này đưa cho nàng. Triệu Khả Nhân luôn muốn bức tranh này, nhưng không có cách nào lấy được. Lúc này đây, nàng ta muốn

đem bức “Xuân ca đạp tuyết đồ” thật lấy đi, sau đó đem kia bức vẽ giả

kia trả lại. Đời trước, Triệu Khả Nhân đem bức “Xuân ca đạp tuyết đồ”

tặng Lâm phu nhân, chiếm được tình cảm của Lâm phu nhân. Nhưng mà đời

này, nàng ta cũng đừng bao giờ mong chiếm tiện nghi của nàng như vậy

nữa.



Không lâu sau, Lung Nhi liền đem bức “Xuân ca đạp tuyết đồ”

mang đến, đưa cho Triệu Khả Nhiên. Triệu Khả Nhiên mở bức tranh ra, nhìn một chút, rồi đưa cho Triệu Khả Nhân.



“Khả Nhân, cho muội.”
“Khả Nhân, cho muội.”



Triệu Khả Nhân nhìn một chút, tiếp nhận bức tranh, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào. “Cám ơn tỷ tỷ.”



“Không cần cảm tạ.” Triệu Khả Nhiên cười nói. “Muội mượn là vì vẽ để tặng Lâm

bá mẫu, làm vậy cũng như là vì ta, ta làm sao nhận lời cảm ơn của muội

được!”



Nghe lời Triệu Khả Nhiên nói, khuôn mặt tươi cười của Triệu Khả Nhân trở nên cứng ngắc.



“Ha ha.” Triệu Khả Nhân cười thập phần miễn cưỡng. “Chiều tối, muội sẽ để Nhàn Vân mang bức tranh trả lại.”



“Ta nào dám sai bảo người của muội muội a!” Triệu Khả Nhiên cười nói. “Đến lúc đó để Lung Nhi đi lấy là được rồi.”



“Ân, vậy trước giờ cơm chiều, tỷ sai Lung Nhi tới Hạ Vũ viên lấy là được

rồi.” Triệu Khả Nhân không dấu vết nhìn quanh bốn phía. “Đúng rồi, tỷ

tỷ, muội đến lâu như vậy, sao không thấy nha đầu Linh Nhi đâu?”



Thật ra Triệu Khả Nhân đã sớm biết rằng Linh Nhi bị phạt, nhưng không biết

nguyên nhân vì sao, lần này ngoài đến mượn bức tranh, nàng vẫn muốn nghe ngóng một chút, xem có nên buông tha cho quân cờ này hay không.



Nghe thấy lời nói của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên trong lòng cười lạnh,

rốt cục nàng ta cũng không nhịn được! Lần này đến trừ bỏ làm trò cười

giả bộ mượn bức “Xuân ca đạp tuyết đồ”, chắc nàng ta vẫn lo lắng không
giả bộ mượn bức “Xuân ca đạp tuyết đồ”, chắc nàng ta vẫn lo lắng không

biết Linh Nhi có bị bại lộ hay không.



Tuy rằng trong lòng cười

lạnh, trên mặt Triệu Khả Nhiên lại biểu hiện ra bộ dáng rất khó xử. “Ai, Khả Nhân, muội không biết, Linh Nhi nha đầu kia bình thường được ta

chiều chuộng làm hư rồi. Hôm nay ta vừa mới tỉnh lại, nàng liền luôn cãi lý với ta, thật sự là quá kiêu ngạo, người không biết còn tưởng rằng

nàng mới là chủ tử a! Cho nên, ta đành phải phạt nàng để răn đe, đánh

nàng 10 bản tử, chắc hiện tại nàng còn tại dưỡng thương, cho nên tạm

thời ta sẽ không cần nàng hầu hạ. Muội muội có việc tìm nàng sao?”



“Không, muội làm gì có chuyện gì cần tìm nàng a!” Triệu Khả Nhân nhanh chóng

phản bác: “Chẳng qua là đột nhiên không thấy nàng nên muội thấy kỳ quái, cho nên mới hỏi xem thế nào mà thôi.”



“Ai, muội muội, nha đầu

Nhàn Vân của muội vẫn là tốt nhất!” Triệu Khả Nhiên cảm thán nói: “Nhàn

Vân đi theo muội muội, lâu rồi chưa thấy mắc sai phạm gì, hơn nữa được

muội muội dốc lòng dạy dỗ, chắc là làm việc rất lanh lợi?”



“Tỷ tỷ quá khen.” Triệu Khả Nhân khiêm tốn nói. “Muội thấy Linh Nhi cùng Lung Nhi bên tỷ tỷ đều rất tốt .”



“Ha ha a!”



“Đúng rồi, tỷ tỷ, muội cũng nên trở về.” Triệu Khả Nhân đứng dậy cáo từ.

“Muội còn phải trở về tập trung sửa lại một chút bức vẽ kia, bằng không

sẽ không kịp .”



“Ân, muội muội đi thong thả a!” Triệu Khả Nhiên cười nói. “Lung Nhi, tiễn Nhị tiểu thư ra ngoài.”



Rất nhanh, trong phòng cũng chỉ còn lại một mình Triệu Khả Nhiên. Không ai

nhìn thấy, lúc Triệu Khả Nhân rời đi, sắc mặt Triệu Khả Nhiên lập tức

trở nên âm trầm.