Đích Trưởng Nữ

Chương 27 : Triệu oánh uy hiếp

Ngày đăng: 05:28 19/04/20


Bởi vì Triệu Khả

Nhiên bỏ xuống một tin tức kinh lôi, Lâm Khê Nhiễm cũng không có tâm

tình gì ngồi uống trà, rất nhanh tìm cớ cáo từ.



Lâm Khê Nhiễm

rời đi sau không lâu, Triệu Khả Nhân cũng lấy cớ không thoải mái, trở về Hạ Vũ viên của mình. Nhìn bóng lưng Triệu Khả Nhân, trong lòng Triệu

Khả Nhiên là nói không nên lời thống khoái. Nghĩ đến chuyện này cũng

cũng đủ Triệu Khả Nhân suy nghĩ đau đầu. Triệu Khả Nhân muốn gả cho Lâm

Khê Nhiễm, nàng ta nhất định sẽ ngăn cản cha mẹ vì nàng tìm việc hôn

nhân, còn có, nàng ta hẳn là sẽ suy tính để mưu đoạt hôn ước của nàng.

Đời này, nàng cũng sẽ không ngu ngốc để bị hãm hại nữa.



Triệu Khả Nhân sắc mặt trắng bệch về tới Hạ Vũ viện, Nhàn Vân đi sau nhìn thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhân như vậy, lo lắng vô cùng.



“Tiểu thư, người không sao chứ!” Nhàn Vân một bên hỏi, một bên rót cho Triệu

Khả Nhân một ly nước. “Tiểu thư, uống một chút nước trước đi.”



Nhàn Vân từ nhỏ cùng lớn lên với Triệu Khả Nhân, đối với tâm sự của Triệu

Khả Nhân, nàng cũng biết, đồng thời nàng cũng vì Triệu Khả Nhân cảm thấy bất bình. Dù sao, tất cả mọi người đều biết so với Đại tiểu thư, Nhị

tiểu thư càng thêm xuất sắc, nhưng lại bởi vì sinh sau một khắc, bị mất

đi mối hôn nhân tốt như vậy. Chuyện của Lâm Thế tử cùng Nhị tiểu thư,

nàng là biết đến, nàng cũng biết vì sao hiện giờ Nhị tiểu thư lại phiền

chán như vậy. Nàng muốn an ủi tiểu thư, nhưng không biết nên mở miệng

nói từ đâu.



“Ta không sao.” Triệu Khả Nhân tiếp nhận ly nước, uống một ngụm nước lớn.



Tình huống hiện tại của Triệu Khả Nhân, chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ

‘tâm loạn như ma’. Từ khi nghe được tin tức kia, tâm tình của nàng thật

loạn. Tuy rằng sự tình ra ngoài dự kiến của nàng, nhưng cũng trong dự

tính, dù sao hiện tại nàng đã 13 tuổi, còn hai năm nữa là đến lễ cập kê, hiện tại cũng đến thời điểm nghị thân, nhưng trong lòng nàng không hề

muốn chút nào. Hiện tại, tổ phụ còn chưa chọn người thừa kế. Tuy rằng,

phụ thân là Thái sư, trên danh nghĩa là trung thần phụ trợ Hoàng thượng, nhưng cũng không có thực quyền gì. Nếu lựa chọn hôn sự, phụ thân nhất

định sẽ lựa chọn người có thể giúp hắn kế thừa tước vị. Cho dù tính như

vậy, cũng so ra kém Trung Nghĩa hầu phủ.



Từ nhỏ đến lớn, trong

lòng nàng không phục, nàng cùng Triệu Khả Nhiên rõ ràng là tỷ muội song

sinh, nhưng sao cái gì tốt đều thuộc về Triệu Khả Nhiên. Nhất là việc

hôn nhân với Trung Nghĩa hầu phủ. Kỳ thực lúc trước, chuyện chỉ phúc vi

hôn là do hai người thương nghị - Trung Nghĩa hầu cùng tỷ tỷ tổ phụ của
Oánh trực tiếp đưa ra đề nghị. “Muội cũng rất ngưỡng mộ Kim mama, nên

muội cũng muốn học tập Kim mama, hy vọng nhị tỷ có thể nói giúp mội.”



Triệu Khả Nhân trong tâm cười lạnh, chỉ bằng một thứ nữ như nàng, lại muốn cùng Kim mama học tập, thật đúng là nói si nói mộng.



Vì thế, Triệu Khả Nhân ra vẻ đắn đo. “Chuyện này không phải nhị tỷ không

muốn giúp muội, mà là lực bất tòng tâm. Dù sao, lần này là do đại bá mẫu của tỷ kêu đi học cùng. Tỷ làm sao lại không biết xấu hổ mang muội đi

nữa?”



“Phải không?” Triệu Oánh đột nhiên nói sang chuyện khác.

“Nhị tỷ, tỷ biết không? Hiện tại hoa sen trong hồ vừa mới nở! Là thời

điểm tốt để du hồ a!”



Triệu Khả Nhân nheo mắt lại, không biết trong hồ lô của Triệu Oánh bán thuốc gì.



Triệu Oánh liếc mắt nhìn Triệu Khả Nhân một cái, tiếp tục nói. “Nhưng lúc đi

du hồ phải thật cẩn thận, nếu giống đại tỷ không cẩn thận rớt xuống ao

thật không tốt. Nói đến đây muội mới nhớ, ngày đó lúc nhị tỷ cùng đại tỷ đi du hồ, sao lại không gọi muội muội đi cùng? Nhưng cũng may mắn là

muội tự đến đó. Đúng lúc đến đình Liên Sinh, muội vừa vặn nhìn thấy đại

tỷ ‘Không cẩn thận’ rơi vào hồ sen. Lúc đó dường như nhị tỷ dường như

rất vội vàng chạy đi đâu đó? Cho nên muội không dám quấy rầy.”



Thời điểm Triệu Oánh nói đến ba chữ “Không cẩn thận”, còn cố ý nhấn mạnh.



“Ngươi --” Triệu Khả Nhân cả kinh, không nghĩ tới ngày đó lúc nàng đẩy Triệu Khả Nhiên xuống nước, Triệu Oánh lại thấy được.



“Nhị tỷ, tỷ nói xem, chuyện Kim mama, tỷ có thể giúp muội không?” Triệu Oánh cố ý dùng ánh mắt khát cầu nhìn về phía Triệu Khả Nhân.



“Đương

nhiên rồi, tỷ nhất định sẽ tận lực, muội muội hãy đi về trước chờ tin

tức tốt của tỷ đi!” Trong mắt Triệu Khả Nhân tràn ngập lãnh ý, nhưng

trên mặt vẫn tươi cười rực rỡ.



“Vậy muội thật lòng cảm ơn nhị tỷ.” Triệu Oánh phúc thân mình hành lễ, mang theo vẻ mặt tươi cười rời đi.



Nhìn bóng lưng Triệu Oánh rời đi, cả người Triệu Khả Nhân tản mát ra lãnh

khí, trong mắt ánh lên tia ngoan độc. Triệu Oánh, xem ra ta vẫn là xem

nhẹ ngươi, loại người như ngươi cũng dám uy hiếp ta, ngươi cứ chờ đấy,

ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.