Diệc Thứ và Kha Tuyết

Chương 1 :

Ngày đăng: 17:30 19/04/20


Tôi đạp

lên một phiến lá thu, bước vào quán cà phê.



Đang định đi tới chỗ ngồi dựa vào ven tường, bỗng nghe thấy có người nói.



“Xin lỗi, anh có thể nhấc chân lên được không?”



Tôi ngừng bước, nhìn theo hướng giọng nói, thấy một cô gái ngồi sát cửa sổ.



Cô gái ấy ngồi thẳng, ánh mắt hướng về phía tôi, ánh nắng quá trưa chiếu xuống

khiến bên mặt trái của cô nhuộm một màu trắng nhàn nhạt.



“Cô đang nói chuyện với tôi à?” Tôi dùng ngón tay chỉ vào mũi mình.



“Đúng vậy.” Cô ấy nói. “Phiền anh rồi.”



“Chân nào đây?”



“Chân trái.”



Tuy tôi hơi bối rối nhưng vẫn nhấc chân trái lên.



“Không phải thế, tôi muốn xem đế giày.” Cô ấy lại nói.



Tôi xoay chân ra, chĩa đế giày về phía cô ấy, thân thể vì vậy mà lúc la lúc

lắc, phải cố lắm mới giữ được thăng bằng.



Cô gái chăm chú nhìn đế giày tôi, miệng khẽ cắn bút, chìm vào trầm tư.



Tôi cúi đầu ngắm nghía, phát hiện một phiến lá rụng dính trên đế giày.



“Được rồi.” Cô gái tặng tôi một nụ cười hiền hòa. “Cám ơn anh.”



Tôi nhấc chiếc lá rụng ra, thả chân trái xuống rồi nói: “Có cần tôi trả lại

không?”



“Không cần.” Cô ấy lắc đầu. “Nó không thuộc về tôi."



Tôi tiếp tục bước về phía trước, ngồi xuống cạnh tường, tiện tay đặt chiếc lá

rụng lên trên bàn.



Chủ quán đi tới, tôi nhận menu trong tay anh ta, chọn một cốc cà phê.



Cầm chiếc lá rụng kia lên, lại quan sát kỹ một hồi, phát hiện ở mặt sau của

chiếc lá, bên cạnh thứ gì đó vàng vàng có vài vết trông rất giống mặt bên của

người.



Ngoài ra không có gì đặc biệt.



Không khỏi quay mặt sang phía trái, lén chú ý tới cô gái kia.



Cô ấy đang cầm bút, bôi bôi trát trát lên một quyển sổ.



Hình như là viết, hay như là vẽ.



Động tác nhanh chóng lưu loát, không chút chần chừ.



Đây đã là lần thứ tám hay thứ chín tôi thấy cô ấy.



Có khi tôi đến sớm hơn cô ấy, thấy cô ấy bước thẳng vào bàn thứ hai cạnh cửa

sổ, cầm tấm thẻ “Đã đặt chỗ” trên bàn lên, đặt quyển sổ mang theo lên trên bàn

rồi từ từ ngồi xuống.



Sau đó thân hình nghiêng về phía trước, khuôn mặt quay sang trái, nhìn ra ngoài

cửa sổ.



Ánh mắt cô luôn hướng ra ngoài cửa sổ, ngay cả lúc nhấc cốc cà phê lên uống,

ánh mắt cũng chẳng đổi hướng.



Người bình thường khi nhìn về một phía nào đó lâu lâu, cằm sẽ hơi mỏi, vì vậy

sẽ dùng bàn tay nâng má hoặc chống cằm lên.



Nhưng cô ấy chưa bao giờ làm vậy, tôi nghi cơ thịt chỗ cằm của cô gái này chắc

phải cực tốt.



Có lẽ đây là hình tượng của rất nhiều nhân vật nam chính trong tiểu thuyết tình

yêu – có một cái cằm kiên nghị.



Trước đây dù thế nào tôi cũng chẳng hiểu nổi kiên nghị thì có liên quan gì tới

cằm, chẳng ngờ rốt cuộc thì trăm nghe không bằng một thấy.



Chủ quán đặt cốc cà phê trước mặt tôi, cũng liếc mắt nhìn tôi một cái.



Tôi hơi xấu hổ, nhanh chóng dời mắt khỏi cô gái ấy.



Mở cặp tài liệu ra, lấy một cái bút và một tờ giấy, đặt lên bàn.



Vì tôi không có cái cằm kiên nghị, thế nên tay trái nâng má, đầu ngón tay phải

đặt bút lên giấy, phác thảo xem nên viết ra sao.



Đột nhiên phịch một tiếng, khuỷu tay trái chống trên bàn của tôi đột nhiên

trượt sang, làm tôi giật mình một cái.



Hóa ra là cô gái kia chạm vào góc bàn kia, khiến cái bàn dịch chuyển theo chiều

kim đồng hồ khoảng mười độ.



Cốc cà phê với thì trên bàn cũng vì vậy mà va vào nhau, kêu leng keng leng

keng.



Cô ấy chỉ quay lại nhìn tôi, không ngừng bước, nhanh chóng đi khỏi.



Lúc mở cửa, ba chiếc chuông nhỏ trên trên cửa quán lay động, va vào nhau.



Tiếng “boong boong” vang lên không dứt.



Ánh mắt tôi nhìn theo lưng cô, cảm thấy cô gái này chẳng khác nào linh dương bị

sư tử rượt đuổi trên thảo nguyên.



Cô ấy đứng trước vạch đèn đỏ, mắt căng thẳng nhìn về phía con đường đối diện,

có vẻ lo lắng bất an.



Đèn xanh vừa sáng, cô đã nhanh chóng bước về phía trước, lao tới con đường đối

diện, lại chạy về phía bên phải bảy tám bước.
Vì tôi không biết nên hỏi anh ta hay hỏi cô ấy, cũng chẳng biết nên hỏi chuyện

gì trước.



Cô ấy lại chuyển ánh mắt về tấm hình vạn tiễn xuyên tâm của tôi, khiến tôi thấy

thật xấu hổ.



“Cái này là vẽ bừa thôi, không thể để người ta thấy được.” Tôi nhanh chóng nhét

nó vào trong cặp tài liệu.



“Đâu có. Bức tranh cũng như người thân hay người yêu, cho dù kém hấp dẫn tới

mức nào vẫn luôn khiến một vài người có cảm giác đặc biệt.”



“Hả?”



“Nói ví dụ như, trông anh như vậy…”



“Xin hỏi.” Tôi ngắt lời cô. “‘Trông anh như vậy’ là có ý gì?”



“Đây là ví dụ thôi.” Cô mỉm cười. “Nói cách khác, trong mắt người khác anh rất

bình thường; nhưng người thân hay người yêu của anh thấy anh sẽ có cảm giác đặc

biệt hơn nhiều so với người bình thường.”



“Ồ.” Tôi lại lấy bức vẽ vạn tiễn xuyên tâm ra. “Thế nên cô là người thân của

bức vẽ này?”



“Có lẽ vậy.” Cô cười nói: “Anh cũng là người thân với bức vẽ của tôi mà.”



Cô cười còn chưa dứt tiếng đã thoáng nhìn qua phiến lá rụng trên bàn, cầm nó

lên rồi nói:



“Tôi vừa hao tổn tâm trí xem nên vẽ lá cây khi còn sống ra sao.”



“Thật không?”



“Có chiếc lá cây khô héo rơi xuống, song lại có gió thổi qua giúp nó vẽ lên

những đường nét cuối cùng trong cuộc sống.



“Ừm.” Tôi bắt đầu nghe mà chẳng hiểu rồi.



“Tôi rất tò mò, nếu những giây phút cuối cùng của chiếc lá là ở gót giày, nó sẽ

có cảm giác ra sao?”



“Có lẽ sẽ cảm thấy là vận mệnh an bài.”



“Không.” Cô cười rất thoải mái. “Là vận mệnh trêu ngươi.”



Tôi ngắm nhìn cô, lại ngắm nhìn phiến lá kia, cả vết tích trên chiếc lá.



“Anh thường tới đây à?” Cô ấy lại hỏi tôi.



“Hai ba ngày lại tới một lần, đã tới tám chín lần rồi. Lần nào tới tôi cũng

thấy cô.”



“Thật không?” Cô cầm bút, khẽ cắn cắn, như đang cố nhớ lại.



“Xin lỗi.” Cuối cùng cô ấy lắc đầu. “Tôi không nhớ là từng thấy anh.”



“Không sao. Người đi trên đường cao tốc, thường đều chẳng thấy chú kiến bên

đường.”



Cô lại mỉm cười, đặt cái bút cắn trong miệng xuống, nói: “Không phải thế, tôi

chỉ không quen nhớ mặt người ta thôi.”



Tay phải cô cầm bút, chỉ về phía ngực tôi, vẽ vài nét giữa không trung.



“Cô đang làm gì thế?”



“Thử nhớ anh xem.” Cô ấy mỉm cười đáp.



Tôi vô thức cúi đầu ngắm nghía, không phát hiện trước ngực mình có gì lạ.



“Đúng rồi, sau này anh còn hay tới đây không?”



“Chắc là có.”



“Sao lại trả lời không chắc chắn vậy chứ? Chẳng có tí khí phách của người học

khoa học.”



“Được. Tôi sẽ tới thường xuyên.” Tôi hỏi lại cô ấy. “Vậy còn cô? Có thường tới

đây nữa không?”



“Chắc là có.”



“Cô cũng trả lời không chắc chắn nhé.”



“Tôi đâu cần khí phách chứ.” Cô mỉm cười. “Tôi học nghệ thuật mà, xin chỉ

giáo.”



Cô trở lại chỗ ngồi của mình, thu thập bút vẽ và quyển sổ của mình, thần sắc có

vẻ cực kỳ thoải mái.



Lúc đi qua bên cạnh tôi, cô nói: “Tôi đi trước nhé.”



“Ừ.”



Lúc sắp mở cửa quán, cô lại quay lại vẫy tay với tôi nói:



“Bye bye, người học khoa học.”



Tôi cũng gật đầu đáp lại cô ấy.



Khi tiếng boong của chuông cửa sắp ngừng, đầu óc tôi như đột nhiên lóe sáng.



Cô ấy học nghệ thuật, tôi học khoa học.



Nghệ thuật, khoa học?



Cuối cùng tôi cũng nghĩ ta cái tên thích hợp rồi.



Cầm bút lên, vẽ một mũi tên lên bức tranh vạn tiễn xuyên tâm, đâm thẳng vào

hồng tâm.