Diệc Thứ và Kha Tuyết

Chương 9 :

Ngày đăng: 17:30 19/04/20


Đi bus

trở lại ga tàu điện ngầm, rồi vào ga tàu mua chút thức ăn, lúc về nhà đã khoảng

mười rưỡi.



Vừa vào nhà đã thấy cậu cú cùng cô rắn cũng đang ở đây, bọn họ chắc lại tới họp

cùng Đại Đông.



Tôi gật đầu coi như chào hỏi rồi về phòng mình.



Đem gà rán, khoai chiên mua ở cửa hàng thức ăn nhanh ra, bày lên trên bàn,

chuẩn bị lấp đầy bụng rồi tính tiếp.



"Sao không mua cái gì khác?" Cô rắn đột nhiên xuất hiện bên tay phải

tôi, nhấc một miếng gà rán lên. "Ăn đồ rán nhiều dễ nổi mụn lắm đấy."



"Có mà ăn là tốt lắm rồi, còn ý kiến ý cò." Cậu cú đứng bên tay trái

tôi, cũng bốc một miếng gà rán lên.



"Này, đây là bữa tối của tôi đấy!"



Trước mặt tôi chỉ còn một tiếng gà rán, tôi nhanh chóng dùng cả hai tay bảo vệ.



Cô rắn chẳng buồn để ý tới vẻ kháng nghị của tôi, vừa ăn gà rán vừa hỏi cậu cú:

"Cậu chưa gội đầu bao lâu rồi."



"Mới một tuần thôi." Cậu cú cũng vừa ăn vừa trả lời.



Cô rắn phì một tiếng rồi nói: "Bẩn thỉu."



"Cô biết không?" Cậu cú nói: "Tóc tôi vừa xoăn vừa xù, lúc gội

không chạm đc tới da đầu."



"Nói cái gì mới hơn được không?" Cô rắn lại hừ một tiếng.



"Có lần tôi gội đầu xong, phát hiện trên mặt đất có hai cái xác muỗi, cô

đoán xem vì sao?"



"Tôi không có hứng đoán."



"Hóa ra là muỗi bay vào trong tóc tôi, cuối cùng không bay ra được, chết

dí ở trong đấy."



Nói xong cậu cú cười ha hả, tiếng cười vừa sắc nhọn vừa quỷ dị, chẳng khác nào

quỷ hút máu.



Cô rắn chẳng buồn để ý tới cậu ta, cầm lấy cốc coca của tôi, đưa lên miệng

uống.



"Này!" Tôi quát một tiếng, có điều cô ả cũng chẳng buồn để ý tới tôi.



"Cô bị cảm à?" Cậu cú hỏi.



"Đâu có." Cô rắn nói.



"Tôi cũng muốn uống."



Cậu cú lấy cốc coca từ tay cô rắn, dùng ngón tay lau lau ống hút vài cái rồi

lại uống.



"Ít thức ăn quá." Con mắt cô rắn quét qua bàn tôi một lượt. "Chỉ

còn mỗi khoai chiên thôi."



"Đúng vậy, thiếu chu đáo quá mức, vốn chẳng đủ cho hai người ăn." Cậu

cú bốc một nắm khoai chiên lên.



"Lần sau mua nhiều một chút nhé, đừng sơ sót như thế." Cô rắn cũng

bắt đầu ăn khoai.



"Này, tôi tự mua cho mình ăn cơ mà!"



Cô rắn vẫn chẳng buồn để ý tới tôi, nhặt tờ giấy lên lau hai tay đầy mỡ.

"Tiếp tục thảo luận vấn đề vừa rồi đi."



"Ừ." Cậu cú nói.



"Tôi có ý kiến với cảnh chia tay."



"Ý kiến gì?"



"Vì sao cảnh chia tay cứ phải diễn ra trong ngày mưa? Sao không thể xảy ra

ở bên cạnh toa lét?"



Cô rắn nói xong, phả một ngụm khói, liếc mắt nhìn tôi một cái.



Tôi đã bị bọn họ chôm sạch đồ ăn, nhưng vẫn còn cái cốc có thể đưa cho cô ta,

coi như gạt tàn.



"Ý tưởng ngày mưa rất hay mà." Cậu cú nói: "Sau khi chia tay,

ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, trên mặt sẽ chẳng phân biệt nổi là nước mắt hay là

nước mưa."



"Sau khi chia tay cạnh toa lét, chui vào đấy rửa mặt, trên mặt cũng chẳng

phân biệt được là nước mắt hay là nước máy."



"Mưa rì rào có thể khiến người ta liên tưởng tới ông trời đang khóc."



"Vòi nước cũng chảy rì rào, có người cho rằng vòi nước đang khóc

không?"



"Có chứ, vì vòi nước bị xoay đau quá."



"Vậy tôi xoay cái đầu heo nhà cậu, cậu có khóc không?"



"Đương nhiên là không." Cậu cú quay đầu sang hai bên trái phải, không

ngờ biên độ quay còn lớn hơn người bình thường.



"Cô xem xem, đầu tôi có thể quay thế này cơ mà."



"Kinh tởm, trông chẳng khác gì con cú mèo."



"Giống nhau đến thế cơ à?"



Hai người bọn họ cứ tôi một lời cô một lời, nhưng vẫn không quên ăn sạch chỗ

khoai chiên của tôi, không sót lại một mảnh.



"Này." Tôi đứng bật dậy nói. "Đủ rồi đấy."



Cậu cú và cô rắn ngưng tranh luận, cùng quay đầu sang nhìn tôi.



"Cậu có cao kiến gì?" Cậu cú hỏi.



"Đây là phòng tôi." Tôi nói.



"Vớ vẩn." Cô rắn ngửa đầu lên trời phun một ngụm khói. "Người ta

đang hỏi ngày mưa với toa lét cái nào tốt hơn."



"Toa lét tốt hơn."



"Hả?" Cậu cú hiếu kỳ.



"Nữ chính chia tay xong có thể chui vào toa lét, vừa khóc vừa đi nhà xí,

mặt với mông cùng rì rào!"



Tôi đang trong cơn nóng giận, những lời này gần như bật thốt lên.



Không ngờ cậu cú và cô rắn cùng im lặng vài giây, nhìn nhau một cái.



"Ngủ ngon nhé." Cậu cú vỗ vỗ vai tôi. "Nghỉ ngơi sớm một

chút."



"Đừng để bản thân quá mệt mỏi." Cô rắn nói.



Cậu cú ra khỏi gian phòng của tôi, quay đầu lại nói: "Trong cuộc sống khó

tránh khỏi áp lực."



"Vấp ngã rồi thì đứng lên là được." Cô rắn cũng đi theo, sau đó khép

cửa phòng lại.



Tôi vừa thở phào một hơi thì lại nghe giọng cậu cú từ ngoài cửa vang vọng vào:

"Thằng cha này điên rồi."



"Tôi cũng cảm thấy thế." Cô rắn nói: "Thật hiếm khi chúng ta có

cùng ý kiến."



"Đáng ghi lại làm kỷ niệm."



"Đúng vậy."



Sau đó là một tràng cười cố ý hạ thấp giọng.



Tôi bịt hai tai lại, một lát sau mới buông ra, sau khi xác định không còn tiếng

động gì bèn mở máy tính.



"Diệc Thứ và Kha Tuyết" đã vài ngày chưa có tiến triển gì, nhân đêm

nay viết thêm một chút.



Không biết là vì gặp được cô gái học nghệ thuật kia hay vì Tiểu Lỵ đặt tên bức

tranh rất hợp, tối nay câu văn lướt ra như bay.



Câu chữ bay trong đầu óc với tốc độ cao hơn hẳn hai tay đánh máy, tôi vừa khổ

sở đuổi theo, vừa lo câu chữ không cẩn thận lại bay vào rừng tóc của cậu cú, bị

nhốt luôn trong đó.



May là câu chữ trong đầu tôi không phải con muỗi không mắt, nó luôn bay một lúc

lại ngừng một lúc, chờ tới khi tôi sắp đuổi kịp, nó lại tiếp tục bay về phía

trước.



Cuối cùng khi Kha Tuyết nói: "Mai lại gặp ở quán cà phê nhé." thì tôi

đuổi kịp nó.



Nhìn đồng hồ, phát hiện mình đã viết liên tục vài giờ rồi.



Có điều tôi không cảm thấy mệt mà ngược lại, có cảm giác sung sướng thoải mái

vô cùng.



Ngoài phòng khách còn mơ hồ nghe thấy giọng nói của bọn Đại Đông, xem ra bọn họ

định bàn bạc tới hừng sáng.



Tôi không muốn bị cậu cú và cô rắn quấn lấy nữa, tắt máy tính tắt đèn, nằm

xuống ngủ.



Lúc tỉnh dậy, rửa mặt súc miệng, thay quần áo xong, đang chuẩn bị đi làm thì

phát hiện trên bàn có một tờ giấy.



"Cám ơn gà rán của cậu, tặng cậu một nụ hôn.



Katherine



PS: Đi ngủ nhớ khóa cửa."



Nghĩ tới nửa ngày mới nhớ ra Katherine là tên tiếng Anh của cô rắn, không khỏi

rùng mình một cái.



Lập tức cởi áo khoác trên người, thay bằng một cái áo tương đối dày, lúc này

mới ra ngoài đi làm.



Tuy tối qua tôi chỉ ngủ khoảng ba tiếng đồng hồ nhưng lúc dậy tinh thần vẫn khá

tốt.



Lúc sắp tới cao ốc công ty lại đột nhiên nhớ ra giao hẹn một phút đồng hồ của

cô Tào.



Lúc ra ngoài bị tờ giấy của cô rắn làm trễ mất một lúc, không biết giờ còn

chính xác hay không?



Vô thức tăng tốc độ, vừa đi vừa chạy, mong là có thể bù được chỗ thời gian đã

mất.



Lúc vừa bước vào công ty, hơi thở đã hơi hổn hển, khi thấy cô Tào, cô có vẻ như

đang giật mình.



Chúng tôi nhìn nhau vài giây, cô vội vàng lấy một tờ giấy, làm trong lại giọng

rồi bắt đầu hát:



"Em không cách nào mở miệng nói, anh luôn trong lòng em



Là la lá la, anh luôn trong lòng em



Cho dù anh đi khỏi, anh vẫn luôn trong trái tim em



Thế nhưng, thế nhưng là là la la lá la, em chờ anh tới mức đau lòng



Tuy anh luôn trong lòng em, là la la, nhưng xin anh hãy thứ tha



La la lá la, trái tim em đã quên mất rồi."
chương trình học tập nữa."



"Sao không làm giáo viên? Cô đi du học nước ngoài, tiếng Anh hẳn không làm

khó được cô?"



"Chẳng có cách nào." Cô nhún vai. "Giám đốc chỉ dùng người nước

ngoài làm giáo viên."



"À."



"Tôi học nghệ thuật ở nước ngoài nhưng không cách nào tìm một công việc

nghệ thuật chuyên nghiệp ở Đài Loan." Cô nói. "Có điều cũng may, bối

cảnh du học sinh khiến tôi có thể đảm nhiệm công việc này."



Cô gọi tôi cùng ngồi xuống trong bàn làm việc, tôi nhìn quanh bốn phía, không

thấy ai khác bèn bước tới sau bàn trực cùng.



Một cô gái tóc vàng lúc bước xuống cầu thang thiếu chút nữa té ngã, bèn chửi

một tiếng: "Shit!"



Cô gái tóc vàng thấy tôi bèn cười phóng khoáng nói: "Excusemy

French."



Cô gái tóc vàng và cô ấy nói với nhau vài câu (bằng tiếng Anh) cô gái tóc vàng

nhận vài quyển giáo trình từ chỗ cô rồi bước lên lầu.



"Sao cô ấy lại nói: Excusemy French?" Cô gái tóc vàng đi rồi, tôi bèn

hỏi.



"Nước Anh với nước Pháp là kẻ thù truyền kiếp, thế nên nếu người Anh không

cẩn thận nói tục thì sẽ nói: xin lỗi vì đã nói tiếng Pháp."



"Mẹ nó, người Anh thật thâm hiểm." Tôi nói.



"Hả?" Cô có vẻ rất ngạc nhiên.



"Xin lỗi, xin thứ lỗi vì đã nói tiếng Nhật."



Vẻ mặt cô buông lỏng, cười phá lên.



"Thật ra tiếng Anh của tôi không tốt lắm."



"Thật không?"



"Anh biết dàn nhạc BeeGees không?"



"Ừ."



"Trước đây tôi luôn tưởng bọn họ là nữ."



"Vì sao?"



"Vì tôi luôn nghe nhầm BeeGees thành Bitches."



Cô cười tới mức nghẹn thở, ho khan vài tiếng.



Tôi thấy cô đang bận việc bèn đứng dậy nhìn quanh khắp nơi.



Thi thoảng lại có người tới nhờ tư vấn, cô trả lời rất khách khí, lúc nhận điện

thoại cũng vậy.



Bận rộn một lúc, cô bèn nói: "Xin lỗi, đã khiến anh phải đến đây cùng

tôi."



"Không sao, dẫu sao tôi cũng không bận gì."



"Thường thì khoảng bốn giờ hơn tôi sẽ tới quán uống cà phê, sau đó đến đây

làm. Nhưng hôm nay Tiểu Lỵ đột nhiên bị sốt, tôi mang con bé tới bác sĩ nên lỡ

mất."



"Cô bé đỡ hơn chưa?"



"Đã hạ sốt rồi."



"Vậy thì tốt."



"Anh còn trách tôi kéo anh đến đây không?"



"Đương nhiên là không." Tôi nói. "Nếu cô không kéo tôi tới đây

tôi mới trách cô."



"Vì sao?"



"Vì nếu hôm nay không gặp được cô, tôi sẽ rất lo lắng."



"Tôi cũng cảm thấy anh sẽ lo cho tôi nên mới vội vội vàng vàng tới quán cà

phê. Vốn chỉ định bảo anh hôm nay tôi không rảnh, không thể uống cà phê cùng

anh được." Cô mỉm cười nói. "Không ngờ cuối cùng lại kiên quyết kéo

anh tới đây."



"Cô kéo rất khá, rất quyết đoán."



Cô bỗng hơi xấu hổ, không nói tiếp.



"Cô có vẽ tranh ở đây không?"



"Hầu như không vẽ." Cô lắc đầu. "Hơn nữa dẫu sao đây cũng là nơi

làm việc."



"Cô có thích công việc này không?"



"Công việc mà, không quan trọng thích hay không." Cô nói. "Dẫu

sao cũng để sinh sống mà."



"Tôi cũng có cùng cảm nhận."



"Thế giới này thật tươi đẹp, đáng tiếc là chúng ta không thể chỉ sống vì

thưởng thức nó."



Cô thở dài rồi nói tiếp: "Chúng ta phải tập trung vào cuộc sống và công

việc."



"Để tôi mua cho cô cốc cà phê."



"Hả?" Cô có vẻ nghi hoặc. "Sao đột nhiên lại giúp tôi mua cà

phê?"



"Tôi đoán cô là loại người uống cà phê rồi sẽ thấy màu sắc thế giới thay

đổi." Tôi mỉm cười. "Thế nên tôi định cho cô uống cà phê, thay đổi

tâm trạng."



"Cám ơn." Cuối cùng cô ấy cũng mỉm cười.



Vốn không quen thuộc hoàn cảnh nơi này, tôi đi qua ba con phố mới thấy một quán

bán cà phê.



Tôi mua một cốc cà phê và hai cái bánh ga tô, sau khi ra khỏi quán, trời đã bắt

đầu mưa bụi.



Tôi đội mưa trở về, may là mưa rất nhỏ, người cũng không ướt mấy.



Tới cửa lớp học, nhìn cô qua cánh cửa tự động, phát hiện ánh mắt cô bỗng sáng

rực.



Tôi cố gắng dừng lại hơn mười giây rồi mới cất bước, để cánh cửa tự động mở ra.



"Tôi muốn vẽ tranh." Cô ấy nói.



"Tôi biết." Tôi nói.



"Tôi có mang bút nhưng lại quên mang tập giấy vẽ rồi."



"Trong cặp tôi có giấy, để tôi lấy cho." Tôi đặt cốc cà phê với bánh

ga tô lên bàn của cô ấy. "Sau này đừng mơ màng như thế nữa..."



Vừa nói đến mơ màng, cái miệng tôi lại há hốc ra, chẳng cách nào khép lại nổi.



"Sao thế?"



"Cặp tài liệu của tôi vẫn để ở quán cà phê kia." Tôi ngại ngùng trả

lời.



"Không sao." Cô mỉm cười. "Giấy ở đây rất nhiều, cứ lấy bừa một

tờ là được."



Cô tìm một tờ giấy, bắt đầu vẽ.



Tôi quay lưng về phía cô ấy, mặt hướng ra phía cửa, cầu khẩn lúc này đừng có

điện thoại tới quấy rầy cô ấy.



Ánh mắt tôi xuyên qua cánh cửa thủy tinh trong suốt, mơ hồ thấy được cơn mưa

bụi bên ngoài.



Mưa không phải càng lúc càng lớn mà có cảm giác rất không dứt khoát, giống hệt

tính cách kỳ quặc của giám đốc chỗ tôi.



"Vẽ xong rồi." Cô nói.



Tôi quay đầu lại, cô đưa bức vẽ cho tôi.



Trên bức tranh là một cô gái, mặt hướng về phía tôi, một cô gái rất chân thực,

không phải trừu tượng.



Tôi vừa nhìn một cái đã nhận ra cô ấy vẽ chính mình. Không phải tôi lợi hại mà

do cô vẽ rất giống.



Cô gái dường như đang đứng trong mưa, hoặc có thể nói cô ấy đang nhìn cơn mưa.



Vì tờ giấy là mặt phẳng chứ không phải không gian lập thể nên hai khả năng này

đều có thể tồn tại.



Đương nhiên nếu xét theo góc độ khoa học, chỉ cần nhìn xem tóc và quần áo cô

gái có bị ướt không là đoán được cô gái kia đang đứng trong cơn mưa hay đang

nhìn cơn mưa.



Nhưng tôi không dùng góc độ đó để giải phẫu bức tranh mà bị ánh mắt của cô gái

thu hút.



"Anh đoán xem." Cô nói. "Cô gái đang dứng trong cơn mưa hay đang

nhìn cơn mưa?"



"Cô ấy đang đứng trong mưa." Tôi trả lời.



Cô ngạc nhiên tới mức không nói nên lời.



Tôi tập trung nhìn bức trnah một lúc lâu, dần dà như nghe thấy tiếng mưa rơi

rất nhỏ.



Sau đó tôi cảm thấy toàn thân ướt đẫm, cả người không còn chút sức lực nào.



Tôi quay sang nhìn cô ấy rồi nói: "Tôi có thể cảm nhận được, cô ở đây rất

không hạnh phúc.”



Cô càng kinh ngạc.



Chúng tôi im lặng một lúc lâu, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng rì rào, đã

mưa to rồi.



"Bức tranh này để tôi đặt tên nhé." Tôi lên tiếng phá tan bầu không

khí im lặng, hỏi cô: "Có được không?"



"Được." Cô nói.



"Vậy gọi là: "rì rào" đi."



"Rì rào?"



"Ừ. Nghe sẽ có cảm giác vui vẻ."



"Thật không?"



"Ừ. Hơn nữa quan trọng nhất là tuy đứng trong cơn mưa nhưng nếu nghe thấy

tiếng rì rào cô sẽ không bị mưa làm ướt nữa."



"Vì sao?"



"Vì cô có cái ô là tôi đây."



Cô không trả lời, ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt từ từ nóng lên.



Tôi mỉm cười nhìn cô một lúc rồi chuyển mắt về bức tranh "rì rào",

bỗng thấy cô gái trong tranh không còn đứng trong cơn mưa nữa mà đang thưởng

thức nó.