Điểm Dối Lừa

Chương 103 :

Ngày đăng: 13:22 19/04/20


Đài chỉ huy của tàu Goya là một căn phòng hình vuông, cao hơn boong chính hai tầng lầu. Từ đây, Rachel có thể quan sát khắp vùng biển tối sẫm xung quanh, một quang cảnh chẳng mấy hấp dẫn, tập trung vào công việc đang dở dang, cô không nhìn ra ngoài nữa.



Sau khi để Tolland và Corky đi tìm Xavia, Rachel liên lạc với Pickering. Cô đã hứa với Giám đốc là đến nơi thì sẽ gọi ngay về, vả lại lúc này Rachel cũng nóng lòng muốn hỏi xem ông đã biết thêm được gì sau khi gặp Marjorie Tench.



Hệ thống liên lạc SHINCOM 2100 của tàu Goya rất quen thuộc đối với Rachel. Cô biết những cuộc đàm thoại ngắn bằng hệ thống liên lạc số hoá này thường rất an toàn.



Quay xong số máy cá nhân của Pickering, cô đợi, áp chặt ống nghe vào tai. Rachel tưởng Pickering sẽ nghe máy ngay sau hồi chuông đầu tiên. Nhưng chuông cứ đổ mãi.



Sáu hồi. Bẩy hồi. Tám…



Rachel đăm đăm nhìn mặt biển tối sẫm, không liên lạc được với chỉ huy, cô càng cảm thấy bất an trước biển.



Chín hồi chuông. Mười hồi. Nghe máy đi sếp!



Rachel đi đi lại lại, chờ đợi. Có chuyện gì thế nhỉ? Lúc nào Pickering chả mang máy theo người, ông còn dặn Rachel gọi lại cơ mà.



Sau mười lăm hồi chuông. Rachel gác máy.



Lo lắng bồn chồn, cô quay số một lần nữa.



Bốn hồi. Năm hồi.



Sếp đâu nhỉ.



Cuối cùng thì cũng kết nối được. Rachel thấy nhẹ nhõm, nhưng chẳng được bao lâu. Không có ai trả lời máy. Hoàn toàn im lặng.



- Alô. - Rachel lên tiếng. - Phải Giám đốc đó không?



Có ba tiếng bíp vang lên.



- Alô? - Rachel nói.



Một loạt những tiếng bíp bíp vang lên ầm ĩ, nghe rất chói.



Rachel phải đưa ống nghe ra xa tai. Những tiếng bíp đột nhiên chấm dứt. Sau đó là một loạt những tiếng lách cách, mỗi tiếng cách nhau nửa giây. Rachel hiểu ra. Rồi thấy sợ.



- Chết tiệt!



Quay về bêện bàn điều khiển, cô dập mạnh ống nghe, ngắt cuộc gọi. Rachel sợ hãi đứng chết sững mất mấy giây, thầm băn khoăn không biết ngắt cuộc gọi như thế có kịp thời không.



Cách boong chỉ huy hai tầng lầu, phòng thí nghiệm của tàu Goya là một khu làm việc khá rộng được chia thành nhiều ngăn nhỏ, chứa đầy thiết bị điện tử - thiết bị quan sát đáy biển, thiết bị phân tích dòng hải lưu, các phòng kính, phòng làm lạnh mẫu vật, máy tính cá nhân, và hàng loạt khay nhựa đựng số liệu nghiên ứu và các phụ từng dự trữ.
Rachel lắc đầu, vẻ mặt vô cùng căng thẳng:



- Anh làm ơn bật hết cả radar quét trên không và trên mặt biển lên.



- Được ngay. Bán kính quan sát là mười dặm.



- Làm ơn bật ngay lên hộ tôi.



Người phi công vặn nút, gạt vài cái cần, và màn hình radar bật sáng. Ông kính quan sát bắt đầu quay chầm chậm.



- Có thấy gì không? - Rachel hỏi ngay.



Người phi công đợi đến khi ống kính đã quay kín một vòng. Chỉnh lại ống kính, rồi lại chờ. Không thấy gì hết.



- Chỉ có vài con thuyền nhỏ đi lướt qua ở tít ngoài xa, nhưng đều đi ra hướng khác. Chẳng có gì hết. Cả mặt biển lẫn bầu trời đều trống không.



Rachel Sexton thở phào, dù vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.



- Tôi nhờ anh một việc. Nếu thấy bất kỳ cái gì tiến về phía chúng ta - thuyền, máy bay, bất kỳ cái gì - thì báo cho tôi ngay, được không?



- Được! Mọi thứ vẫn ổn cả chứ?



- Không có gì. Tôi chỉ muốn biết có ai đang tiếp cận chúng ta hay không thôi.



Người phi công nhún vai:



- Tôi sẽ quan sát, thưa cô. Nếu có tiếng bíp nào thì cô sẽ là người đầu tiên được biết.



Rachel đi về phía phòng thí nghiệm, ruột gan như có lửa đốt.



Đến nơi, cô thấy Tolland và Corky đang đứng trước một cái máy tính nhồm nhoàm nhai bánh mì.



Đầy miệng bánh, Corky trông thấy cô là gọi liền:



- Cô muốn ăn loại nào? Xa lát gà và cá, cá bologna, hay cá và trứng nào?



Rachel chẳng nghe thấy gì.



- Mike, mất bao lâu nữa thì chúng ta xong việc và rời khỏi nơi này được?