Điểm Dối Lừa

Chương 12 :

Ngày đăng: 13:21 19/04/20


Một mình Rachel đứng trước cửa nhà che máy bay mờ tối trên đảo Wallop và cố nhìn xuyên qua bóng tối bên trong. Tưởng như cô đang ở ngưỡng cửa một thế giới khác. Luồng gió mát phả ra từ vùng tối sâu hun hút bên trong ngôi nhà, như thế ngôi nhà to lớn này đang hít thở vậy.



- Có ai không? - Cô hỏi to, giọng hơi run run.



Im lặng.



Càng bối rối hơn, Rachel bước qua cánh cửa. Mắt chưa thể quen ngay với bóng tối, và trong chốc lát Rachel không nhìn thấy gì hết.



- Cô Sexton phải không ạ? - Một giọng nam giới vang lên, chỉ cách cô có vài mét.



Rachel giật mình, quay về phía giọng nói. - Vâng, tôi đây.



Lờ mờ hiện ra bóng một người đàn ông.



Dần quen với bóng tối, Rachel thấy mình đang đứng trước mặt một anh chàng trẻ trung, quai hàm bạnh, mặc bộ đồ bay của NASA. Cơ thể anh ta săn chắc và vạm vỡ, ngực nở.



- Tôi là cơ trưởng Wayne Loosigian - Anh ta nói - Tôi xin lỗi đã làm cô giật mình. Trong này hơi tối. Tôi chưa kịp mở cửa chính.



Rachel chưa kịp nói gì, anh ta đã tiếp lời:



- Tôi rất hân hạnh được làm phi công cho cô sáng hôm nay.



- Phi công à? - Nãy có người đã làm phi công cho tôi rồi. Tôi cần gặp Giám đốc.



- Vâng, thưa cô, tôi được lệnh đưa cô đến gặp ông ấy ngay bây giờ.



Tưởng như những lời ấy lơ lửng trong không trung một lúc rồi mới lọt vào tai Rachel. Cô cảm thấy mình bị lừa. Hoá ra cô vẫn còn phải đi nữa.



- Ông Giám đốc đâu? - Rachel hỏi, thầm lo lắng.



- Cái đó thì tôi không được biết. - Viên phi công trả lời. - Sau khi chúng ta cất cánh, tôi mới được thông báo toạ độ của ông ấy.



Rachel cảm thấy anh ta nói thật. Rõ ràng cô và Giám đốc Pickering không phải là hai kẻ duy nhất làm việc trong vòng bí mật. Tổng thống đã nói về vấn đề an ninh hết sức nghiêm túc. Cô thấy hổ thẹn vì đã để ông ta tước mất điện thoại dễ dàng đến thế.




- Cảm ơn anh đã báo trước.



- Xin lỗi cô. Tôi vừa nhận được chỉ thị về địa điểm mà cô sẽ gặp chỉ huy.



- Để tôi đoán thử nhé, hướng bắc phải không?



- Sao cô biết? - Viên phi công có vẻ ngạc nhiên.



Rachel thở dài. Anh chàng phi công ngờ nghệch này mới đáng yêu làm sao!



- Bây giờ là đúng chín giờ, Mặt trời đang ở bên tay trái, chúng ta đang bay về hướng bắc.



Khoang máy bay chợt chìm trong yên lặng.



- Vâng, thưa cô, sáng nay chúng ta đang bay về hướng bắc.



- Chúng ta sẽ bay bao xa?



Viên phi công kiểm tra lại màn hình điều khiển. - Khoảng ba ngàn dặm.



Rachel bật dậy:



- Cái gì? - Cô cố nhớ lại kiến thức địa lí của mình, nhưng không thể nhớ ra được địa điểm nào xa đến thế. - Những bốn giờ bay cơ à?



- Với tốc độ hiện giờ thì đúng thế đấy ạ. - Anh ta trả lời. - Cô ngồi cho chắc nhé.



Rachel chưa kịp nói câu gì thì anh ta đã bấm nút gạt ngay cánh máy bay đến vị trí bay tầm thấp. Sau một tích tắc, Rachel lại bị ấn mạnh vào lưng ghế một lần nữa khi chiếc máy bay lao vụt về phía trước. Sau một phút, chiếc phản lực đã đạt đến tốc độ 1500 dặm một giờ.



Lúc này cô bắt đau thấy chóng mặt. Bầu trời vùn vụt lao ngược về phía sau, và Rachel thấy buồn nôn. Lời nói của ngài Tổng thống lại vang lên trong tâm trí. "Rachel, tôi xin đảm bảo là cô sẽ không hối tiếc vì đã giúp đỡ tôi".



Rachel rên rỉ với tay lục túi xách. Đừng bao giờ tin lời một chính trị gia cả.