Điềm Mật Anh Túc
Chương 11 :
Ngày đăng: 06:18 19/04/20
Hạ Vũ Thụy lái xe như bay về.
Trên đường đi, cha dượng không có nói một câu nào với cậu. Chưa từng bị đối xử lạnh lùng như vậy, Hạ Vũ Thụy trong lòng sợ hãi cực kì. Mấy lần thử mở miệng, lại bị biểu hiện lạnh lùng cực điểm làm cho sợ đến không nói nổi.
Làm sao bây giờ? Xem ra dượng giận thật rồi. Ai… Đừng sợ, cứ lên giường rồi thì làm nũng dượng một chút, dượng nhất định sẽ tha thứ mà.
Hạ Vũ Thụy trong lòng tính toán.
Hai người trên đường không nói gì, về đến nhà, những tưởng người kia muốn lên tầng trên, ngược lại anh ta lại chui vào phòng khách.
Hạ Vũ Thụy kinh hãi, lao lên giữ chặt tay anh ta. “Dượng, dượng muốn đi đâu?”
“Tôi không ngủ với người lạ. Buông ra!” Hạ Mặc Lâm không thèm liếc, hất mạnh tay cậu ta.
Hạ Vũ Thụy ngây người. “Dượng đang nói gì vậy…? Con không phải người lạ, con là Thụy Thụy, là cục cưng của dượng mà! Con không phải người lạ!”
“Là cậu!” Hạ Mặc Lâm kích động quay đầu, hai mắt đỏ ngầu sau cặp kính, oán hận nhìn cậu ta, “Tôi không biết cậu! Tôi không biết ai là Hạ đường chủ!”
Anh ta đã bị lừa một cách thảm hại. Anh ta vốn nghĩ mình hiểu hết đứa nhỏ này, hoàn toàn có được nó, nhưng hoá ra… Vẫn còn một mặt anh ta không biết tới.
Hạ Mặc Lâm, ngay cả đứa nhỏ của mình ngươi còn không biết nó làm gì bên ngoài, thì ngươi đúng là một người cha vứt đi!
…Cũng là đã yêu sai người rồi.
Hạ Mặc Lâm đột nhiên chán nản. “Có phải đã thấy ở bên ông già này không còn thú vị, nên muốn ra ngoài tìm sự kích thích? Cậu sao lại phải khổ sở lấy cuộc đời mình ra đùa giỡn, nếu cậu chán có thể nói cho tôi biết, tôi lập tức ra đi.”
Anh ta nói xong liền bước ra cửa.
“Không… Đừng đi! Dượng!” Hạ Vũ Thụy quá sợ hãi, lao nhanh đến trước mặt anh ta mà quỳ sụp xuống!
“Cậu làm gì? Đứng lên!” Hạ Mặc Lâm kêu to.
“Không!” Hạ Vũ Thụy ôm lấy chân người kia khóc lớn. “Ô… Dượng đừng giận, là con sai rồi, con không nên gạt dượng, chỉ vì con sợ dượng lo… Thực xin lỗi, thực xin lỗi, dượng tha thứ cho con… Xin dượng đừng đi…”
Nếu người kia bỏ đi thì Hạ Vũ Thụy chết mất, nên liều lĩnh xin tha thứ. Cậu có thể mất tất cả, nhưng không thể mất người cha dượng cậu rất yêu này! “Ô… Dượng à… Tha thứ cho con… Đừng bỏ con… Van dượng…”
Hành động của đứa nhỏ làm Hạ Mặc Lâm tan nát lòng. “Thụy Thụy, dượng không muốn con làm vậy, đứng lên đi!”
Đứa nhỏ này cả đời kiêu ngạo, là tất cả cuộc sống của anh ta, sao giờ lại có thể làm hành động hèn mọn này? Cho dù là vì chính anh ta, anh ta cũng không muốn!
Nhìn nỗi đau trên mặt người kia, Hạ Vũ Thụy cuối cùng cũng thấy có tia hy vọng, nhịn không được mà khóc to hơn, “Ô… Con không dậy, trừ phi dượng không đi.”
Hạ Mặc Lâm bất đắc dĩ thở dài, “Được, dượng không đi, dượng không đi nữa, Thụy Thụy mau đứng lên.”
Anh ta đau lòng kéo cục cưng dậy.
“Ô… Dượng à!” Hạ Vũ Thụy dựa sát vào ngực, ôm chặt lấy người cậu yêu nhất, “Dượng sẽ không bỏ con chứ?”
“Dượng nói bỏ con lúc nào.” Hạ Mặc Lâm cười khổ, cho dù là nổi nóng, thì cũng không hề muốn rời xa đứa nhỏ này. Anh ta chỉ là muốn có thời gian để bình tĩnh.
“Thật? Dượng vừa nãy hù chết con đó.” Hạ Vũ Thụy hết sợ, dùng sức ôm anh ta, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú, “Dượng không giận con chứ?”
“Hừ, ai nói dượng không giận con?” Hạ Mặc Lâm đột nhiên túm chặt eo cậu ta, “Dượng phải trừng phạt đứa nhỏ thích nói dối này!”
Bốp… Bốp…
Tiếng bàn tay vỗ bôm bốp vang khắp phòng ngủ, một vị đại đường chủ đối với người ngoài luôn kiêu ngạo, ai gặp cũng hãi, nay lại như đứa bé khóc đến đỏ bừng mặt.
“Ô… Đừng đánh nữa mà… Aa… Đau quá… Dượng cứu con…” Hạ Vũ Thụy úp sấp trên đùi người kia, quần bị lột xuống, lộ ra cái mông nhẵn nhụi.
Cái mông đáng thương bình thường luôn được yêu thương, trắng nõn trắng nà, nay lại bị đánh cho hồng như mông khỉ.
“Về sau còn dám nói dối dượng nữa không?” Để ngăn chặn hậu họa, Hạ Mặc Lâm buộc mình phải quyết tâm, không lưu tình mà tiếp tục tung chưởng.
“Aa.. Không dám… Thụy Thụy không dám nói dối dượng nữa… ô… Dượng tha con!”
Ô… Bị dượng đánh như đánh con nít, thật là mất mặt muốn chết mà! Hạ Vũ Thụy khóc lóc ỉ ôi.
Cái mông đỏ rực, nóng hầm hập, giống như là lô bánh bao thơm ngon, Hạ Mặc Lâm liếm liếm môi dưới, nhịn không được mà cúi đầu liếm láp.
“Aa… ư… Dượng à…” Bị đầu lưỡi cha dượng âu yếm, Hạ Vũ Thụy nhịn không được mà cong cái mông đang đau, yêu thương van vỉ người kia.
Anh ta dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nóng bỏng, rồi lẻn vào giữa hai mông, vươn ngón cái chậm rãi mơn man huyệt nhỏ…
Nhụy hoa kiều diễm đỏ như lửa trong mắt anh ta giống như cây anh túc… Biết rõ có độc, biết rõ sẽ nghiện mà vẫn không kiềm chế được mà sa vào…
“Ô… ư… Ngứa quá… Ngứa quá đi… Dượng à…” hoa huy*t đã sớm có thói quen đói khát nuốt vào món ngon kia, co rút rồi nhu động, Hạ Vũ Thụy rên rỉ khóc lóc đầy dục vọng.
“Dạ. ông chủ, bọn em về ngay.” Lời anh ta nói làm các cô sắc mặt trắng nhợt, vội vàng trốn mất dạng.
Nhìn người kia đối với các cô không hề tránh né, Hạ Vũ Thụy cảm thấy rất có cảm tình.
Nhưng có người lại bật lại. “Anh Cả, tuy rằng tôi rất thích bộ dạng lãnh đạm của anh, nhưng đối với các cô gái trẻ thì nên nói chuyện dịu dàng một chút.”
Người kia lạnh lùng nhìn, “Kiêu Long, cậu lớn rồi, đừng cứ luôn dính dáng tới phụ nữ như vậy, mau tìm một cô gái tốt đi.”
“Tôi không ngu đâu, không bị ràng buộc mới là tự do. Sao lại phải tìm người quản mình chứ?”
“Thôi đi, tôi thấy cậu cũng không thích hợp với chuyện kết hôn.” Người kia thản nhiên cười cười.
“Hii, vẫn là anh Cả hiểu tôi.”
“Chúng ta vào đi thôi.”
“Vâng, anh Cả.”
Nói thì lâu, làm thì nhanh, ngay khi hai người xoay người lại, trong nháy mắt Hạ Vũ Thụy nhạy cảm phát hiện một người đàn ông bịt khẩu trang, chĩa súng về phía họ…
“Cẩn thận!” Hạ Vũ Thụy hét to cảnh báo, theo bản năng mà phi cả quầy hàng lẫn hòm gỗ vào kẻ kia.
“A…” Cơ thể hắn bị va đập làm cho lảo đảo, súng cũng văng xuống đất, hắn cố vươn tay bắt lấy hòng muốn tiếp tục.
Nhưng đã quá muộn, vài giây tạm dừng cũng đủ để hai người đàn ông thân thủ nhanh nhẹn chớp lấy thời cơ, rút súng bắn lủng tay hắn.
“Aaa…” Kẻ kia đau đớn kêu lên.
“Kiêu Long, đem hắn đi điều tra cẩn thận.”
“Dạ, anh Cả.”
Sau một hồi hỗn loạn, Tiểu Hắc mới rụt rè thò mặt ra từ phía sau bức tường. “Ô… Xong rồi, Hạ Vũ Thụy, mọi thứ của chúng ta bị cậu phá hết rồi.”
Đống trang sức hôm nay đã bị quăng đi sạch, Tiểu Vũ đau khổ lộ rõ.
Nguy rồi, thế này, quà sinh nhật cho dượng không phải cũng đứt rồi ư? Hạ Vũ Thụy cũng mặt nhăn mày nhó.
Người đàn ông đứng bên đã hoàn toàn chứng kiến được cơ trí cùng dũng khí của cậu trai, “Cậu bạn này, vô cùng cảm ơn cậu đã cứu, tôi sẽ bồi thường hết mọi tổn thất của cậu, cũng sẽ hậu tạ xứng đáng.”
“Không cần, cứu anh là tôi tự nguyện, anh không nợ tôi gì cả. Tiểu Hắc, thật xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho cậu. Cậu về trước đi.”
“Cậu muốn làm vậy ư?… Được rồi, tôi đi trước.”
Đợi cho Tiểu Hắc đi rồi, Hạ Vũ Thụy ngồi xổm xuống bắt đầu thu dọn đống trang sức rải rác. Không ngờ người kia cũng ngồi xuống giúp tìm đám đã từng là vòng vèo, hoa tai. Hạ Vũ Thụy có chút ngạc nhiên. Ông anh Cả xã hội đen này thật đặc biệt.
Cậu bỗng nhiên có một ý tưởng táo bạo, ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta, “Ông chủ, tôi cần kiếm tiền, tôi làm công cho anh nhé.”
Người kia nghe vậy ngẩn ra, sắc mặt không thay đổi nhìn cậu, rất lâu không trả lời.
Ngay lúc cậu trai nghĩ mình bị cự tuyệt rồi, anh ta lại chìa tay. “Trầm Quan Kiệu.”
Cậu mỉm cười, bắt tay anh ta. “Hạ Vũ Thụy.”
Hai người vốn không quen biết, tuổi tác cách xa lại nảy sinh cảm tình.
Từ ngày đó, Hạ Vũ Thụy gia nhập Vân Dật hội do Trầm Quan Kiệu lãnh đạo, tích cực học tập mọi vấn đề của bang, cũng nhờ cậu thông minh mưu lược, không đến hai năm đã vang danh giới giang hồ…
“Được, con nói thật điều cuối này coi, cây bút máy con tặng dượng lúc trước cũng là do con gia nhập xã hội đen mà ra ư?” Hạ Mặc Lâm giận đến mức nhấn mạnh một cái…
“Aaa…” Bị đâm đến chịu không nổi, Hạ Vũ Thụy khóc lóc cầu xin. “Ô… Dượng à, xin lỗi mà… Dượng tha Thụy Thụy đi…”
“Dượng không tha cho con.” Anh ta rút phân thân, ép cậu ta vào tường rồi từ phía trước mà tiến vào.
“Ô ư… Ưm…” Hạ Vũ Thụy mẫn cảm mà giật một cái.
Hạ Mặc Lâm nắm đầu cậu, hung hăng hôn lên môi, “Trừ phi con chấp nhận rời bỏ Vân Dật hội, nơi mà giết người không chớp mắt đó, bằng không dượng vẫn nhốt con ở nhà, làm cho đến khi nào con chịu thì thôi!”
“Ô… Dượng à, Vân Dật hội sớm đã trong sạch rồi, hơn nữa chúng con không có giết người không chớp mắt đâu. Bọn con tuân thủ luật lệ của bạch đạo, là người tốt đó.”
Đáng tiếc người kia đang cơn nóng giận, căn bản nghe không có lọt, “Còn muốn gạt dượng!”
“Ái… Vì cái gì mà con nói thật dượng đều không tin… Aaa… Dượng à… Nhẹ một chút… Thụy Thụy bị dượng làm cho nát bét mất… Dượng à…”
Hạ đại đường chủ uy chấn giang hồ thật đáng thương, cứ như vậy bị cha dượng nhốt ở nhà, hung hăng “trừng phạt” hai ngày ba đêm.