Điềm Mật Anh Túc
Chương 9 :
Ngày đăng: 06:17 19/04/20
Nơi tầng hầm âm u, chỉ có một ngọn đèn yếu ớt.
Người đàn ông bị trói hai tay lên tường, trên mặt có một vết cắt dài, ngũ quan sâu mà mạnh mẽ, thoạt nhìn cũng biết là người không dễ xơi.
“Tiêu Viễn, cuối cùng cũng có ngày ngươi rơi vào tay ta.” Borgia đứng trước anh ta, dùng roi da nâng cằm anh ta lên, lạnh lùng cười.
“Cưng à, tôi biết em rất muốn gặp lại tôi. Bởi vì “cục cưng lớn” của tôi đối với em cũng lưu luyến không nỡ rời, nhớ mãi không thôi mà.” Tiêu Viễn không sợ chết mà trừng mắt nhìn.
Nghe thấy anh ta lại nhắc đến nỗi nhục lớn nhất của cả đời mình, Borgia quả thực tức phát điên, giơ roi quật một cái.
“A…” Tiêu Viễn kêu lên đau đớn, trên mặt nhăn nhó một hồi.
“Nói, ta cho người nói nữa đó!” Borgia vung tay giống như điên.
Tiêu Viễn đau đến thở không ra hơi, vẫn cố tình nói những lời trêu chọc cho đỡ phí cơn giận của người kia. “Cưng à, đàn ông sao lại dùng roi đánh người, hãy cứ làm như tôi lúc trước ấy, đấu một trận công bằng, ai thua thì phục tùng vô điều kiện người còn lại.”
Borgia lập tức nhớ tới “trò đó”, khuôn mặt tuấn tú hơi hơi đỏ. “Ai muốn làm chuyện hạ lưu đó với ngươi chứ!”
“Ai, không làm cũng vậy, tôi sớm biết em không bằng tôi rồi.”
“Được, đấu thì đấu! Ai sợ ai, bản vương tử cho ngươi thấy!”
“Còn không cởi trói cho tôi.”
“Được, chỉ tháo một tay ngươi thôi, đừng mơ chạy trốn.” Borgia mở còng tay cho anh ta.
“Ai cha, cưng à, em hơi thái quá rồi đấy, có em trong này, tôi chạy sao được hả?” Tiêu Viễn nhìn cậu ta cười tà.
Borgia hung hăng trừng mắt, “Nói nhiều, ngươi rốt cuộc có muốn đấu không?”
“Đương nhiên có chứ, nhưng nói trước, em thua cũng đừng có không chịu thừa nhận đó.”
“Hừ, Borgia ta đường đường là vương tử nước J sao phải làm lại chuyện vô vị đó.”
“Vậy chúng ta bắt đầu.” Tiêu Viễn đột nhiên kéo khoá, lấy phân thân của mình ra.
Vừa thấy cái thứ từng ở trong cơ thể mình mà tàn sát bừa bãi, tim Borgia không hiểu sao đập nhanh, thứ đó trong quần cũng không chịu thua mà cương lên.
Ngu ngốc, mày cương lên làm cái quái gì hả! Borgia trong lòng thẩm rủa tiểu đệ đệ.
Tiêu Viễn thấy thế cũng cười thầm.
Borgia là người đầu tiên, trên giường của nhà tù không biết bao lần đã bắn rất nhiều thứ ở chính trong lòng Tiêu Viễn, đối với phản ứng của cậu ta thì anh ta đều nắm trong lòng bàn tay.
“Qua đây, cưng à, lấy thứ của em ra đi, trận đấu bắt đầu rồi.”
Borgia thật không muốn tên biến thái này thấy phân thân mình đã cương, nhưng bị thúc giục chỉ có thể xấu hổ vô cùng mà đi ra.
Tiêu Viễn vừa thấy cái đó ngóc lên, nhất thời cười to. “Ha ha… Xem ra nó rất nhớ tôi kìa.”
Hạ Mặc Lâm cười nhạt, tựa như không hề lo lắng. “Vương tử yên tâm, tôi dám chắc đó.”
“Hừ, tốt hơn là nên như thế. Hai người,” Borgia nhìn về hai vệ sĩ, “Canh ở cửa, không cho ông ta liên lạc với bên ngoài.”
“Vâng.”
Vân Dật hội bây giờ chính là tràn ngập một bầu không khí tiêu điều xơ xác.
Cha của Hạ đại đường chủ mất tích làm chấn động cả bang.
“Vương Nguyên Tề, ông nói rõ cho tôi xem, dượng tôi rốt cuộc làm sao lại mất tích?” Hạ Vũ Thụy mất đi vẻ thong dong tự tại bình thường, mặt đằng đằng sát khí đập mạnh lên bàn.
“Thưa… Thưa Hạ đường chủ, chiều hôm nay, vì giáo sư Hạ không có đến phòng thí nghiệm dạy học, tôi mới biết chuyện này.” Hiệu trưởng Vương quỳ trên đất, sợ tới run người.
“Khốn nạn! Đã bao lâu rồi mà giờ ông mới báo cho tôi?”
“Ô… Thuộc hạ là không muốn kinh động đường chủ, muốn tự tìm trước, cho nên mới… mới…”
“Câm miệng!” Hạ Vũ Thụy đá bay ghế dựa, “Nếu không phải vì vài năm gần đây ông với dượng tôi tận tình hết sức, tôi tuyệt đối không tha cho ông! Giờ tôi không muốn nghe ông nói nhảm nữa, lập tức triệu tập tất cả huynh đệ trường học lân cận điều tra, có manh mối gì báo ngay cho tôi. Đi ngay!”
“Dạ, đường chủ, tôi làm ngay!” Vương Nguyên Tề vội đứng dậy, chạy ra ngoài.
“Vũ Thụy, nghe nói cha cậu mất tích?” Trầm Quan Kiệu nghe tin chạy ngay tới.
“Anh Cả…” Hạ Vũ Thụy nhìn người anh của mình, hai mắt liền đỏ, “Dượng tôi, ông ấy… ông ấy…”
“Đừng lo, tôi sẽ dùng hết mọi mối quan hệ hai phe hắc bạch, đem toàn lực giúp cậu tìm cha.”
“Cám ơn anh Cả. Anh biết là tôi không thể để mất cha dượng mà… Tôi sợ… Rất sợ…” Hạ Vũ Thụy nghẹn ngào khóc.
“Rồi rồi, nghĩ coi ai bắt cóc giáo sư Hạ, ông ấy gần đây có gây thù chuốc oán với ai không?”
“Không. Dượng tôi cuộc sống đơn giản, hàng ngày không đến trường thì ở nhà, tôi để Vương Nguyên Tề ở trường chính là muốn bảo đảm an toàn cho ông ấy, ai ngờ có kẻ bắt ông ấy đi… Là tôi không tốt, tôi không bảo vệ được ông ấy…” Hạ Vũ Thụy tự trách mình mà ôm đầu.
“Vũ Thụy, cậu có nghĩ là Borgia không?” Trầm Quan Kiệu đột nhiên nói.
“Cái gì?” Gặp chuyện tất không còn tỉnh táo, Hạ Vũ Thụy vốn đang lo sợ bỗng bừng tỉnh.
“Chuyện này hắn không phải không làm được. Cậu nghĩ coi, lúc trước chính cậu dùng kế lừa hắn đến đây, hắn muốn trả thù cậu, nên rất có thể là hắn làm.”
“Anh Cả nói có lý. Tôi lo quá mà không nhớ ra tên khốn đó.”
“Nhưng nếu là hắn thì chuyện này khó giải quyết đó.” Trầm Quan Kiệu nhăn mặt.
“Không, anh Cả, vừa hay, nếu là hắn thật, sự tình càng đơn giản.”
“A, cậu tính thế nào?” Nhìn cậu ta khôi phục lại thần thái thông minh lanh lợi, Trầm Quan Kiệu biết cậu ta đã có cách.
“Anh Cả, tôi muốn mượn anh một thứ.”