Diễm Tu (Edit)
Chương 135 : Quần thần xưng vương
Ngày đăng: 00:44 27/06/20
Tôn Long thành trong một đêm hoán ngôi đổi vị, toàn bộ Ngạo Lai quốc trên dưới tự nhiên đều có rất nhiều người không phục, chư hầu chung quanh không thảo phạt nghịch tặc cũng mượn cơ hội tự lập làm vương, Ngạo Lai quốc lớn như vậy chỉ sau phút chốc liền tứ phân ngũ liệt, chiến hỏa liên miên.
Quyền thế, danh lợi làm cho phàm nhân điên cuồng, Ngạo Lai quốc đại biến dẫn tới mấy nước xung quanh bắt đầu rục rịch, từ đó Đông Thắng Thần Châu bắt đầu long trời lở đất, giết chóc nổi lên bốn phía, an cư lạc nghiệp trước kia đã thành hồi tưởng!
Dưới chiến hỏa tán loạn, trọc khí nhân gian bốc lên khắp nơi, sinh linh Địa Giới hoan hô tưng bừng, điên cuồng hấp thu trọc khí.
Nhân gian đại loạn, Tiên Giới cũng phong ba gợn sóng.
Trước lúc Long Mẫu cùng Huyền Nữ trở lại một ngày, đại quân Địa Giới trước Tử Phủ sơn đã đột nhiên rút quân khiến cho Địa Hải Tử Phủ sơn vượt qua một kiếp nạn đáng sợ nhưng thời gian tới lại nghênh đón kiếp nạn càng thêm đáng sợ!
Mất đi 《 Thiên Địa Trường Sinh Kinh 》 Thiên Giới lập tức trận cước đại loạn, Thiên Địa bình tĩnh hơn ngàn năm rốt cuộc đã mở đầu lần đại loạn thứ hai, Thần Ma đại chiến đã tấu vang lên tiếng trống trận mơ hồ.
Thiên Địa Nhân, tam giới hỗn loạn không chịu nổi, mà ở nhân gian nơi chật hẹp nhỏ bé, lại bình tĩnh một cách dị thường.
Lục Manh trấn hay Thánh Địa Lưu Manh trong truyền thuyết, mặc dù bè phái Ngạo Lai quốc chinh chiến muôn nơi nhưng không có một chi quân đội nào dám can đảm bước vào nơi đây nửa bước!
Bởi vì... nơi đây là Lục Manh trấn, nơi này có người cho dù là Nhân, Thần, Yêu cũng không dám chọc —— Lưu Manh Đại Đảm Tam!
Một đóa yêu vân mềm mại phiêu động trên hư không, Ngọc Phiến công chúa sau khi thành công thao túng Ngạo Lai quốc liền công thành lui thân rời đi Tôn Long thành, nàng đi đường vòng tới Lục Manh Trấn.
Nhỏ nhắn xinh xắn, tinh tế nhưng không đánh mất đường cong tuyệt sắc, nữ yêu ngồi trên Bảo Phiến, đi thẳng tới nha môn Lục Manh trấn.
Trong Huyện nha, công đường vốn uy nghiêm đã bị đổi thành phòng khách sang trọng, người cẩn thận tỉ mỉ nhìn kỹ sẽ phát giác, phòng khách tuy nhỏ nhưng lại thập phần giống Kim Loan Đại Điện dạng “bỏ túi”.
Long Ỷ là hàng nhái, đang nằm nghiêng trên ghế là tên đế vương, đầu gối lên đùi của mỹ nữ, chân vắt trên tay vịn của Long Ỷ, hắn một bên chợp mắt, một bên nghe thủ hạ đang báo cáo.
"Lão đại, tất cả quan binh Lục Manh trấn đều đã chuyển đi, ngân khố của huyện nha đều lưu lại tất cả, hắc, hắc... Chúng ta phát tài!"
Bánh Bao Thiêu thân mặc triều phục chẳng biết từ đâu làm tới, thân thể vô cùng mập mạp khiến ống tay áo kéo dài tới mặt đất, ngoại trang thật là buồn cười, ngay cả Thập Nhị chưa kịp đấm chân cho Tam thiếu gia cũng bật cười.
"Không được kêu lão đại, phải gọi đại vương!" Long y nam nhân bất mãn trợn trừng hai mắt, mặc vào long bào tuy rằng so với thái tử còn uy nghi hơn nhưng thần sắc cùng giọng điệu lại chính là cái tên lưu manh đầu để tóc chỏm—— Đại Đảm Tam!
"Khởi bẩm Đại Vương, Bánh Bao Thiêu có việc cần tấu."
Du Cao Kều từ trong đội ngũ của Bánh Bao Thiêu đi ra, hắn cùng bánh nướng tương phản vô cùng, một thân triều phục chỉ tới đầu gối trong vô cùng nhức mắt.
"Ừ, nói đi!" Một phen tấu triều bừa bộn vừa bắt đầu, Lưu Manh lại ngã xuống trên đùi Thập Nhị, vừa lên tiếng, Thập Nhị khéo léo lập tức lột vỏ đưa nho vào trong miệng hắn.
Bánh Bao hắng giọng một cái, vẻ mặt trộm cười, vô ý thức đè thấp âm điệu nói: "Tôn Long thành, Ngọc Phi gửi thư mời vào kinh... Hắc, hắc, Đại Vương, người vĩnh viễn là thần tượng trong lòng tiểu đệ, sáng chói như Thái Dương bất diệt , vĩ đại tựa ánh trăng!"
Kiều Tam mắt cũng không thèm mở, vung tay đánh gãy lời tên tay sai có điểm nịnh nót, "Không đi, không đi! Con mẹ nó, tháng trước mới đi một chuyến, dâm phụ này lại phát xuân, muốn đem bản thiếu gia —— bản Đại Vương ta trá kiền nha!"
"Hi, hi... Tam thiếu gia, không phải người nói đem Ngọc Phi cùng Hoàng hậu đều kiền đến nỗi không thể xuống giường hay sao? Thì ra là một phen khoa trương nha!" Thập Nhị thần sắc khéo léo biến đổi, đôi mắt yên ba rung động, bộ ngực cực phẩm trong nháy mắt đánh về phía ánh mắt Kiều Tam.
Thập Nhị công chúa ngữ tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn truyền vào tai Lưu Manh, trong sát na, Lưu Manh triều đình lộ ra nguyên hình, quân không giống quân, thần không giống thần nhưng so với triều đình chân chính lại hơn mấy phần ý vị.
"Lạc, lạc..." Một chuỗi thanh âm chuông bạc từ xa vọng tới, âm phù quyến rũ linh xảo xuyên qua vô số tạp âm, ngay cả Thập Nhị cùng Kiều Tam gần trong gang tấc cũng không có nửa điểm cảm ứng, mê hoặc Câu Hồn Đoạt Phách trực tiếp chui vào tâm hải Đại Đảm Tam.
"Vạn Yêu Công Chúa tới rồi!" Cảm giác quen thuộc làm cho Kiều Tam ngồi dựng lên, vung tay dừng lại các huynh đệ đang nháo nhào, sau đó ngưng giọng nói: "Cho mời Ngọc Phiến công chúa!"
Ngọc Phiến từ hư không đi tới trong như thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, bước chân liên tục nhấc lên, yêu nữ thoáng cái liền đi tới "Kim Loan đại điện", một bước liền "Thay đổi" thành giai nhân tuyệt sắc, lại một bước, lập tức câu đi hết thảy tâm hồn lưu manh.
"Đại Đảm huynh, lâu ngày không gặp!"
Ngọc phiến trôi dạt đến trược mặt Kiều Tam, thanh âm quyến rũ vẫn vang vọng trong tai Kiều Tam nhưng vừa vào trong tai chúng lưu manh lại như một chậu nước lạnh, dập vùi lửa nóng trong lòng bọn hắn, người người cúi đầu, đều không có dũng khí nhìn thẳng bóng lưng mê người của Vạn Yêu Công Chúa.
Đi tới nơi "Kim loan đại điện" xa lạ mà khôi hài này, Ngọc Phiến tuyệt không câu thúc, tựa như trở lại nhà mình, không cần Kiều Tam khách sao mời, nàng đã ngồi xuống bên cạnh Kiều Tam, đầu ngón tay khẽ gảy lòng bàn tay nam nhân, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra, bình yên ngồi ngay ngắn.
"Lộp bộp!" Kiều Tam tiếng lòng căng thẳng, hô hấp nóng lên, Vạn Yêu Công Chúa luôn luôn khiêu khích mịt mờ mê người như vậy, mặc dù Tâm nhi thẳng thắn kinh hoàng nhưng Kiều Tam vẫn không dám làm càn.
Nữ nhân trước mắt xinh đẹp như vậy, đáng tiếc thân phận quá mức đặc thù, hắn có dũng khí "Lừa gạt" Long Mẫu, có dũng khí "Ép" đôi mẫu nữ hoàng gia hướng mình hiến thân nhưng cũng không dám đẩy ngã Vương Phi Ma Tộc trước mắt này.
Sau lúc câu động Thập Dương Thể, Ngọc Phiến đôi mắt đẹp vừa nhấc, dường như lúc này mới phát hiện Thập Nhị tồn tại.
"Yêu, đây không phải là Thiên Kim của Hồ Tộc hay sao? Lâu không gặp đã lớn như vậy!"
Nói đến "To lớn" thì với lòng dạ Vạn Yêu công chúa, đôi mắt nàng cũng không nhịn được nhìn thoáng qua đôi cực phẩm nhũ của Thập Nhị, một luồng đố kị chợt lóe lên, rốt cuộc làm cho Ngọc Phiến lộ ra một mặt "Nữ nhân" chân chính .
Quyền thế, danh lợi làm cho phàm nhân điên cuồng, Ngạo Lai quốc đại biến dẫn tới mấy nước xung quanh bắt đầu rục rịch, từ đó Đông Thắng Thần Châu bắt đầu long trời lở đất, giết chóc nổi lên bốn phía, an cư lạc nghiệp trước kia đã thành hồi tưởng!
Dưới chiến hỏa tán loạn, trọc khí nhân gian bốc lên khắp nơi, sinh linh Địa Giới hoan hô tưng bừng, điên cuồng hấp thu trọc khí.
Nhân gian đại loạn, Tiên Giới cũng phong ba gợn sóng.
Trước lúc Long Mẫu cùng Huyền Nữ trở lại một ngày, đại quân Địa Giới trước Tử Phủ sơn đã đột nhiên rút quân khiến cho Địa Hải Tử Phủ sơn vượt qua một kiếp nạn đáng sợ nhưng thời gian tới lại nghênh đón kiếp nạn càng thêm đáng sợ!
Mất đi 《 Thiên Địa Trường Sinh Kinh 》 Thiên Giới lập tức trận cước đại loạn, Thiên Địa bình tĩnh hơn ngàn năm rốt cuộc đã mở đầu lần đại loạn thứ hai, Thần Ma đại chiến đã tấu vang lên tiếng trống trận mơ hồ.
Thiên Địa Nhân, tam giới hỗn loạn không chịu nổi, mà ở nhân gian nơi chật hẹp nhỏ bé, lại bình tĩnh một cách dị thường.
Lục Manh trấn hay Thánh Địa Lưu Manh trong truyền thuyết, mặc dù bè phái Ngạo Lai quốc chinh chiến muôn nơi nhưng không có một chi quân đội nào dám can đảm bước vào nơi đây nửa bước!
Bởi vì... nơi đây là Lục Manh trấn, nơi này có người cho dù là Nhân, Thần, Yêu cũng không dám chọc —— Lưu Manh Đại Đảm Tam!
Một đóa yêu vân mềm mại phiêu động trên hư không, Ngọc Phiến công chúa sau khi thành công thao túng Ngạo Lai quốc liền công thành lui thân rời đi Tôn Long thành, nàng đi đường vòng tới Lục Manh Trấn.
Nhỏ nhắn xinh xắn, tinh tế nhưng không đánh mất đường cong tuyệt sắc, nữ yêu ngồi trên Bảo Phiến, đi thẳng tới nha môn Lục Manh trấn.
Trong Huyện nha, công đường vốn uy nghiêm đã bị đổi thành phòng khách sang trọng, người cẩn thận tỉ mỉ nhìn kỹ sẽ phát giác, phòng khách tuy nhỏ nhưng lại thập phần giống Kim Loan Đại Điện dạng “bỏ túi”.
Long Ỷ là hàng nhái, đang nằm nghiêng trên ghế là tên đế vương, đầu gối lên đùi của mỹ nữ, chân vắt trên tay vịn của Long Ỷ, hắn một bên chợp mắt, một bên nghe thủ hạ đang báo cáo.
"Lão đại, tất cả quan binh Lục Manh trấn đều đã chuyển đi, ngân khố của huyện nha đều lưu lại tất cả, hắc, hắc... Chúng ta phát tài!"
Bánh Bao Thiêu thân mặc triều phục chẳng biết từ đâu làm tới, thân thể vô cùng mập mạp khiến ống tay áo kéo dài tới mặt đất, ngoại trang thật là buồn cười, ngay cả Thập Nhị chưa kịp đấm chân cho Tam thiếu gia cũng bật cười.
"Không được kêu lão đại, phải gọi đại vương!" Long y nam nhân bất mãn trợn trừng hai mắt, mặc vào long bào tuy rằng so với thái tử còn uy nghi hơn nhưng thần sắc cùng giọng điệu lại chính là cái tên lưu manh đầu để tóc chỏm—— Đại Đảm Tam!
"Khởi bẩm Đại Vương, Bánh Bao Thiêu có việc cần tấu."
Du Cao Kều từ trong đội ngũ của Bánh Bao Thiêu đi ra, hắn cùng bánh nướng tương phản vô cùng, một thân triều phục chỉ tới đầu gối trong vô cùng nhức mắt.
"Ừ, nói đi!" Một phen tấu triều bừa bộn vừa bắt đầu, Lưu Manh lại ngã xuống trên đùi Thập Nhị, vừa lên tiếng, Thập Nhị khéo léo lập tức lột vỏ đưa nho vào trong miệng hắn.
Bánh Bao hắng giọng một cái, vẻ mặt trộm cười, vô ý thức đè thấp âm điệu nói: "Tôn Long thành, Ngọc Phi gửi thư mời vào kinh... Hắc, hắc, Đại Vương, người vĩnh viễn là thần tượng trong lòng tiểu đệ, sáng chói như Thái Dương bất diệt , vĩ đại tựa ánh trăng!"
Kiều Tam mắt cũng không thèm mở, vung tay đánh gãy lời tên tay sai có điểm nịnh nót, "Không đi, không đi! Con mẹ nó, tháng trước mới đi một chuyến, dâm phụ này lại phát xuân, muốn đem bản thiếu gia —— bản Đại Vương ta trá kiền nha!"
"Hi, hi... Tam thiếu gia, không phải người nói đem Ngọc Phi cùng Hoàng hậu đều kiền đến nỗi không thể xuống giường hay sao? Thì ra là một phen khoa trương nha!" Thập Nhị thần sắc khéo léo biến đổi, đôi mắt yên ba rung động, bộ ngực cực phẩm trong nháy mắt đánh về phía ánh mắt Kiều Tam.
Thập Nhị công chúa ngữ tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn truyền vào tai Lưu Manh, trong sát na, Lưu Manh triều đình lộ ra nguyên hình, quân không giống quân, thần không giống thần nhưng so với triều đình chân chính lại hơn mấy phần ý vị.
"Lạc, lạc..." Một chuỗi thanh âm chuông bạc từ xa vọng tới, âm phù quyến rũ linh xảo xuyên qua vô số tạp âm, ngay cả Thập Nhị cùng Kiều Tam gần trong gang tấc cũng không có nửa điểm cảm ứng, mê hoặc Câu Hồn Đoạt Phách trực tiếp chui vào tâm hải Đại Đảm Tam.
"Vạn Yêu Công Chúa tới rồi!" Cảm giác quen thuộc làm cho Kiều Tam ngồi dựng lên, vung tay dừng lại các huynh đệ đang nháo nhào, sau đó ngưng giọng nói: "Cho mời Ngọc Phiến công chúa!"
Ngọc Phiến từ hư không đi tới trong như thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, bước chân liên tục nhấc lên, yêu nữ thoáng cái liền đi tới "Kim Loan đại điện", một bước liền "Thay đổi" thành giai nhân tuyệt sắc, lại một bước, lập tức câu đi hết thảy tâm hồn lưu manh.
"Đại Đảm huynh, lâu ngày không gặp!"
Ngọc phiến trôi dạt đến trược mặt Kiều Tam, thanh âm quyến rũ vẫn vang vọng trong tai Kiều Tam nhưng vừa vào trong tai chúng lưu manh lại như một chậu nước lạnh, dập vùi lửa nóng trong lòng bọn hắn, người người cúi đầu, đều không có dũng khí nhìn thẳng bóng lưng mê người của Vạn Yêu Công Chúa.
Đi tới nơi "Kim loan đại điện" xa lạ mà khôi hài này, Ngọc Phiến tuyệt không câu thúc, tựa như trở lại nhà mình, không cần Kiều Tam khách sao mời, nàng đã ngồi xuống bên cạnh Kiều Tam, đầu ngón tay khẽ gảy lòng bàn tay nam nhân, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra, bình yên ngồi ngay ngắn.
"Lộp bộp!" Kiều Tam tiếng lòng căng thẳng, hô hấp nóng lên, Vạn Yêu Công Chúa luôn luôn khiêu khích mịt mờ mê người như vậy, mặc dù Tâm nhi thẳng thắn kinh hoàng nhưng Kiều Tam vẫn không dám làm càn.
Nữ nhân trước mắt xinh đẹp như vậy, đáng tiếc thân phận quá mức đặc thù, hắn có dũng khí "Lừa gạt" Long Mẫu, có dũng khí "Ép" đôi mẫu nữ hoàng gia hướng mình hiến thân nhưng cũng không dám đẩy ngã Vương Phi Ma Tộc trước mắt này.
Sau lúc câu động Thập Dương Thể, Ngọc Phiến đôi mắt đẹp vừa nhấc, dường như lúc này mới phát hiện Thập Nhị tồn tại.
"Yêu, đây không phải là Thiên Kim của Hồ Tộc hay sao? Lâu không gặp đã lớn như vậy!"
Nói đến "To lớn" thì với lòng dạ Vạn Yêu công chúa, đôi mắt nàng cũng không nhịn được nhìn thoáng qua đôi cực phẩm nhũ của Thập Nhị, một luồng đố kị chợt lóe lên, rốt cuộc làm cho Ngọc Phiến lộ ra một mặt "Nữ nhân" chân chính .