Điên Đảo Si Mê

Chương 14 : Chờ người quay đầu, không phải là tôi! (H nhẹ)

Ngày đăng: 02:24 27/06/20

Cô khẽ mỉm cười, đôi môi đỏ tươi treo lên một vầng trăng khuyết rực rỡ. Đôi mắt mèo đen nhánh, mang theo sự quyến rũ phóng đãng, quấy nhiễu lòng của gã đàn ông. Cơ thể trần trụi, lười biếng nằm nghiêng trên giường, bờ vai mượt mà, đường cong tuyệt mỹ "thắt đáy lưng ong", làn da trắng ngần bóng loáng, . Một hình ảnh rất khảo nghiệm lý trí của đàn ông, làn da trắng ngần bóng loáng, ở dưới ánh đèn như tản ra ánh sáng ngọc trai.
Gã đàn ông liếm môi một cách khó khăn, cổ họng khát khô như mặt đất nứt nẻ, ngọn lửa dữ dội từ bụng dưới cháy lên thiêu rụi khắp cơ thể.
Tay nắm chặt thành đấm, gã đàn ông khắc chế suy nghĩ muốn tiến lên đè ngã vưu vật trước mặt hắn rồi thuận theo dục vọng. Hắn thật sự rất muốn, nhưng hắn không dám! Thật sự không dám! ! Người phụ nữ này giống như một đóa hoa bỉ ngạn ở bờ bên kia sông Tam Đồ, trong lúc anh bị vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy mê hoặc, linh hồn của anh sẽ vô thức trôi dạt về phía con đường tử vong hoàng tuyền.
"Muốn tôi sao? Đến đây!" Cô lên tiếng mời gọi, vốn là giọng nói lanh lảnh dễ nghe, nhưng giờ phút này lại bị cô cố ý cho thêm hương vị cám dỗ, giống như một miếng mồi để cá cắn câu, biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn dụ hoặc người cam tâm tình nguyện nuốt vào.
Bước chân của gã đàn ông không nghe theo sai khiến mà đi đến bên giường, người phụ nữ hơi đứng dậy, nhẹ duỗi cánh tay ngọc, giống như một người mẹ bao dung, ôm lấy đầu gã đàn ông đầu vào trong lòng.
Mùi thơm cơ thể lành lạnh âm u, cảm giác trơn tuột, con dã thú giam cầm nơi đáy lòng gã đàn ông đã bị kích thích xổng ra khỏi chuồng!
Dùng sức đẩy ngã người phụ nữ trên giường, đôi môi đói khát hôn loạn lên cơ thể dưới thân. Hai tay cũng gấp gáp cởi bỏ quần áo của chính mình, trong chốc lát, gã đàn ông cũng giống người phụ nữ, hai cơ thể trần truồng quấn quýt lấy nhau.
Gã đàn ông dán môi mình lên môi của người phụ nữ, hút lấy chất lỏng trong miệng cô, chiếc lưỡi thơm tho linh hoạt dây dưa nơi đầu lưỡi của gã đàn ông, châm ngòi dục vọng của gã, bàn tay đưa dần xuống phía dưới, khẽ tách hai chân thon dài của người phụ nữ ra, tìm kiếm hạt trân châu trong bụi hoa, nhẹ nhàng vân vê xoa nắn.
“Ưm… A….” Người phụ nữ khẽ phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt, càng mềm mại hơn dán sát người vào trong lòng gã đàn ông.
Gã đàn ông như được cổ cũ, vươn ra ngón tay giữa, đâm vào nơi mật huyệt ướt át, tầng tầng thịt non bên trong ngăn chặn bước tiến của ngón tay gã đàn ông.
“Thật chặt!” Gã đàn ông phát ra một tiếng tán thưởng, ngay cả một ngón tay cũng không thể nhét vào, có thể suy ra chờ lát nữa khi phân thân của mình tiến vào, sẽ là cảm giác ngây ngất mất hồn như thế nào.
Chậm rãi co giật các ngón tay, "Ưm. . . A. . . A. . ." Người phụ nữ trong trong lòng liền phát ra tiếng kêu trong cơn cực lạc, một tiếng một tiếng truyền vào trong tai gã đàn ông, khiến nam căn dưới thân gã càng căng trướng lớn hơn.
Chất lỏng bóng mượt chảy ra làm ướt lòng bàn tay của gã đàn ông. Gã đàn ông thấy đã có thể lên, bèn rút ngón tay ra, giữ lấy nam căn của gã, đầu khấc đối diện với nơi riêng tư trần trụi của người phụ nữ, cọ xát lên xuống để nhuộm đầy chất lỏng chảy ra từ bên trong, sau đó chuẩn bị từ từ đi vào.
Liền tại ngay lúc này, tiếng phá cửa kịch liệt vang lên, gã đàn ông chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã bị đạp văng. Một người đàn ông mặc áo khoác đen với một vẻ mặt vô cùng giận dữ xuất hiện ở trong phòng.
Ngay khi người đàn ông nhìn thấy anh ta, nam căn đang dựng đứng lập tức liền mềm nhũn xuống, hốt hoảng che lấy hạ thân rồi leo xuống giường. “Trác…. Anh Trác…. Không phải như anh nghĩ đâu…. Không phải như vậy…”
Không đợi gã nói xong, liền hung hăng nện một cú đấm lên mặt gã, rồi lại quật gã ngã xuống đất.
Phun ra một ngụm máu, gã đàn ông khỏa thân quỳ ở trên mặt đất không ngừng cầu xin tha thứ: “Anh Trác, anh Trác, là tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, là tôi nhất thời không kiềm chế được, cầu xin anh tha cho tôi, xin anh…!”
Đối với lời cầu xin tha thứ của gã đàn ông hoàn toàn không mảy may lay chuyển được chút nào, Trác Thiếu Dương từng bước một tiến lại gần, một cước đạp lăn gã, trông thấy gã đã nằm xụi lơ nhưng phần bụng dưới của gã vẫn còn hây hây trong gió, khóe miệng hiện ra một nụ cười tàn nhẫn, bàn chân hung hăng giẫm lên thân dưới của gã đàn ông.
"Á ...." Gã đàn ông kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch rồi ngất đi.
Giải quyết xong gã đàn ông, Trác Thiếu Dương quay đầu nhìn người phụ nữ đang nằm xem náo nhiệt ở trên giường, sự tức giận trong mắt xen lẫn vài phần cay đắng chua sót!
Người phụ nữ nhìn người nằm co quắp trên mặt đất, đôi mắt quyến rũ quay sang Trác Thiếu Dương: "Anh là cố ý tới cắt ngang đêm xuân của tôi sao? Anh Trác?"
Ánh mắt phức tạp lướt qua cơ thể xinh đẹp của Lý Nguyệt, từng có thời gian, vẻ đẹp này là dành riêng cho anh, anh vĩnh viễn nhớ rõ thân thể cô có bao nhiêu mất hồn, phản ứng của cô có bao nhiêu nhiệt tình, cô luôn rụt rè núp mình trong lồng ngực anh, mẫn cảm run rẩy đối với sự trêu chọc của anh! Đáng tiếc toàn bộ bây giờ đây đều không phải là của riêng anh nữa, chính bản thân anh đã bỏ qua!
"Nguyệt nhi, em có thể mặc quần áo vào trước được không?" Giọng Trác Thiếu Dương có chút bi thương nói.
"Ha ha ha, anh cũng không phải là chưa từng thấy đàn bà trần truồng mà, làm sao bây giờ lại giống một chàng trai ngây thơ vắt mũi chưa sạch vậy." Lý Nguyệt có chút không cho là đúng nói.
"Mặc vào đi! Anh có lời muốn nói với em!"
"Như vậy a! Đáng tiếc , tôi không có gì để nói với anh."
"Nguyệt nhi, chúng ta nhất định phải như vậy sao?" Lời nói của Trác Thiếu Dương có chút hoài niệm.
Chớp chớp mắt to, Lý Nguyệt có chút ngây thơ vô tội nhìn anh: "Nếu không, chúng ta nên làm gì? Lên giường làm tình sao? Đáng tiếc, tôi không có hứng thú đối với anh."
"Nguyệt nhi, anh biết là anh có lỗi với em, là anh đã làm em thất vọng, nhưng em cũng không nên quá sa đọa như vậy!" Trác Thiếu Dương nhìn Lý Nguyệt, vô cùng đau đớn khuyên nhủ.
"Đùa à, anh không phải là tôi, làm sao anh biết rằng tôi không vui thích, tận hưởng khoái cảm ở trong đó?" Lý Nguyệt vươn tay lấy điếu thuốc từ trên đầu giường rồi châm lên, rít một ngụm, rồi thuần thục phun ra một vòng khói.
Trác Thiếu Dương kiềm chế kích động muốn đi lên dụi tắt đầu lọc thuốc lá: "Anh biết, em cho tới bây giờ cũng không phải loại phụ nữ hào nhoáng như vậy."
"Ha ha ha" Giống như nghe được một câu chuyện tiếu lâm, Lý Nguyệt cười đến run rẩy cả người: "Tôi nhớ lúc trước anh lấy ra một loại lý do để ly dị với tôi, hình như là nói tôi yêu thích phù phiếm hư vinh, không an phận câu dẫn em chồng ... Làm sao bây giờ lại biến tôi thành một người phụ nữ tốt rồi, thật là tức cười!"
"Đúng, anh đã nói như thế, là anh đã hiểu lầm em! Đều là lỗi của anh!" Trác Thiếu Dương đau đớn bước tới nắm lấy vai Lý Nguyệt gào lên: "Nhưng tại sao em không giải thích? Tại sao cứ bình thản rồi ký giấy thỏa thuận ly hôn? Tại sao vào ngày thứ ba sau khi ly hôn, em liền lên giường của Thiếu Du?"
Tránh thoát khỏi tay của Trác Thiếu Dương, Lý Nguyệt đặt tàn thuốc vào cái gạt tàn trên đầu giường: "Nếu anh đã định tội danh kết án tôi, mà tôi không làm thật thì chẳng phải là quá oan uổng rồi sao. Hơn nữa cũng thật lãng phí sự thiết kế của anh và cô tình nhân của anh nha."
Thống khổ che kín mặt mình, Trác Thiếu Dương hối hận đến nỗi hận không thể giết chết chính mình.
Lẳng lơ phóng đãng đứng dậy từ trên giường, Lý Nguyệt lấy chiếc áo choàng tắm bằng lụa trắng rồi bước chầm chậm vào phòng tắm. Trước khi đi vào, cô quay đầu nhìn Trác Thiếu Dương: "Đưa cái người đã ngủm kia đi!"
Khi Lý Nguyệt ra khỏi phòng tắm, Trác Thiếu Dương đã biến mất cùng gã đàn ông kia. Ngồi ở mép giường từ từ lau tóc, suy nghĩ của Lý Nguyệt trôi về quá khứ. Cô cũng từng yêu anh ta! Dạt dào thỏa mãn chỉ có một mình anh, nhưng đáng tiếc bị người yêu dấu phản bội thiết kế, một đao đâm tan nát cõi lòng này đã làm tổn thương trái tim cô. Khi màn đêm yên tĩnh, cô đều luôn từ trong giấc mộng mà đau tỉnh.
Cô tin tưởng rằng chính mình sẽ quên anh ta, lang thang trong cuộc sống hối hả của thành phố về đêm, quanh quẩn cạnh những người đàn ông khác nhau và trải nghiệm những cảm xúc mãnh liệt khác nhau. Cô chợt phát hiện ra rằng không có tình yêu, duy trì sinh hoạt kích tình cũng không tệ.
Ném chiếc khăn trên tay, Lý Nguyệt có chút nóng nảy đứng dậy, đổ lỗi cho Trác Thiếu Dương nhiều chuyện kia đã làm gián đoạn đêm xuân của mình, bây giờ đêm dài đằng đẵng, thói quen để đàn ông khiến cơ thể thoải mái thì làm thế nào có thể chịu đựng được sự cô đơn tịch mịch chứ!