Điền Duyên

Chương 106 : Lâm Xuân bị đánh

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Đều nói tính cách quyết định vận mệnh, lời này thật không sai.



Phùng Thị là điển hình của “Chết sĩ diện khổ thân“.



Đáng buồn là, lòng người khó lường. Nàng tranh cường háo thắng chưa từng được cha mẹ chồng khen, lại vĩnh viễn không biết thay đổi.



Đây cũng không phải là lần thứ nhất nàng và Đỗ Quyên có ý kiến ngược nhau.



Đỗ Quyên có thể dạy Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly, là bởi vì các nàng còn nhỏ tuổi, dễ dàng đào tạo. Nhưng tính tình Phùng Thị và Hoàng Lão Thực đã định hình, căn bản không thể thay đổi bọn họ, chỉ cầu đừng xảy ra chuyện xấu.



Phùng Thị bị Đỗ Quyên nói nghẹn đến nói không ra lời nhưng không phục.



Hoàng Tước Nhi rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Nương, đã đưa cho gia gia nãi nãi, còn lại thì để chúng ta ăn. Cha ta không có năng lực săn thú, nếu đem thịt này ra đãi khách, người ta còn nghĩ tiểu di đưa bao nhiêu thịt cho chúng ta mà khoe khoang như vậy. Sau này nếu không có, nói người ta cũng không tin, lại cho là chúng ta cất giấu không lấy ra.”



Tuy nàng kém Đỗ Quyên và Hoàng Ly, nhưng có chủ ý.



Hoàng Ly bỗng nhiên nói: “Nương chính là chết sĩ diện khổ thân!”



Phùng Thị giận dữ, muốn đuổi đánh nàng.



Hoàng Ly chạy còn nhanh hơn thỏ, trực tiếp chạy tới nhà tiểu di.



Có thể suy ra, nàng nhất định sẽ cáo trạng với tiểu di và tiểu dượng. Cả nhà không có ai tinh ranh hơn nàng.



Phùng Thị xoay mặt nói với Đỗ Quyên: “Ngươi dạy nàng như vậy hả? Ta chết sĩ diện khổ thân, ta là vì cái gì?” Bỗng nhiên thương tâm.



Lời của Hoàng Ly khẳng định là nghe Đỗ Quyên nói.



Không nghĩ tới khuê nữ nói nàng như vậy.



Đỗ Quyên đỡ nàng ngồi xuống, kiên nhẫn nói: “Nương dĩ nhiên vì tốt cho chị em chúng ta. Trước kia ta luôn nghe nương nói, nãi nãi như thế nào như thế nào, làm nương lạnh lòng. Nương đã quên sao? Ngươi giữ thịt cho người bên ngoài ăn, còn không biết sẽ bị lời khó nghe gì nữa?”



Thấy Phùng Thị không nói lời nào, nàng lại nói: “Ta hiểu nương muốn làm người, nhưng muốn làm người cũng phải lượng sức mà đi. Cha ta trung thực, không biết săn thú cũng không là thợ mộc, trong nhà nghèo như vậy còn phải nhất định tranh mặt mũi sao? Lúc này có tiểu dượng giúp đỡ. Lần tới thì sao? Chẳng lẽ cả đời chúng ta đều trông cậy vào sự giúp đỡ của tiểu dượng? Không bằng đừng tranh mặt mũi, người khác cũng không nói. Ngươi muốn tranh, tựa như tỷ tỷ nói, lần tới không có người bên ngoài sẽ không tin đâu, chỉ cho rằng chúng ta keo kiệt không lấy ra.”



Tiếp đó lại kể chuyện cười. Kể là Hoàng Đế trong hoàng cung, cái ăn không phải là đồ tốt nhất, chỉ có thể coi là bình thường. Bởi vì quan viên phía dưới không dám đem thứ tốt kính đi lên, sợ năm nào đó không mưa thuận gió hoà, đồ tiến cung kém hơn lúc trước, sẽ bị Hoàng Đế chém đầu.



Hoàng Tước Nhi nghe xong kinh hoảng không thôi: “Thật sự?”



Đỗ Quyên nói: “Dĩ nhiên. Tỷ tỷ nghĩ đi, Hoàng Đế thật lợi hại. Chỉ cần hắn ăn qua, lần tới khẳng định còn muốn như vậy hoặc tốt hơn, không thể kém. Nếu lão thiên gia (ông trời) không thương, gặp thiên tai, bọn quan viên sao có đồ tốt kính lên? Một khi Hoàng Đế sinh khí là muốn chém đầu.”



Trong mắt nàng, gia gia nãi nãi chính là như vậy.



Cho đồ là đương nhiên, sẽ không nghĩ là ngươi tiết kiệm để hiếu kính. Cho nên, nàng căn bản không định để thịt lại đãi khách. Dù sao nàng đã hiếu kính qua, gia gia nãi nãi không thể soi mói.
Yên lặng một hồi, thấy thiếu niên còn đang buồn khổ, liền lên tiếng nói: “Đừng suy nghĩ nữa. Nói cha ngươi đừng gây chuyện. Để Đỗ Quyên có thêm vài năm yên ổn đi.”



Lâm Xuân do không cam lòng hỏi: “Nếu lão già kia giở trò xấu thì sao?”



Nhậm Tam Hòa cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn ra tay trước, ta đều có biện pháp!”



Lâm Xuân nhìn thần tình sư phó đột nhiên trở nên lạnh lùng, thấy yên lòng.



Ngồi một hồi, hắn đứng lên nói: “Sư phó, ta đi. Buổi tối lại đến.”



Nhậm Tam Hòa gật đầu, mặc hắn đi.



Lâm Xuân chưa về nhà, mà đi Hoàng gia.



Đỗ Quyên đang ăn cơm. Thấy hắn tới, nàng vội vàng buông bát xuống, nói với Hoàng Tước Nhi: “Tỷ, ngươi dọn bát. Lâm Xuân muốn kiểm tra việc học của ta.”



Hoàng Tước Nhi gật đầu.



Phùng Thị bất mãn trừng mắt nhìn nàng một cái nói: “Cả ngày học có ích lợi gì?”



Đỗ Quyên cười nói: “Dạy tỷ tỷ và muội muội. Biết thêm vài chữ luôn có chỗ dùng.”



Hoàng Ly muốn đi theo, bị Đỗ Quyên uy hiếp, nói không có thời gian với nàng. Nếu nàng quấy rối sẽ không dạy nàng học chữ, cũng không kể chuyện xưa cho nàng nghe.



Hoàng Ly mới ngoan ngoãn dừng lại.



Đây là Đỗ Quyên dùng thủ thuật che mắt, nói là theo Lâm Xuân ôn tập công khóa.



Lâm Xuân cùng Đại gia gia học nghề mộc, quả thật cũng nhận được vài chữ. Hắn lại là đồ đệ của Nhậm Tam Hòa, Nhậm Tam Hòa dạy hắn võ công và học vấn. Đám người Phùng Thị biết nên tin.



Bởi vì Đỗ Quyên học xong sẽ dạy Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly, Phùng Thị cảm thấy ba khuê nữ nhà mình thật khác với những thiếu nữ khác trong thôn, trong vui vẻ hào phóng lộ ra nét thông minh. Nàng luôn sĩ diện nên không ngăn cản.



Việc dạy học được tiến hành trong khuê phòng của Đỗ Quyên ở sảnh phía ngoài.



Bởi vì không có thư phòng, nàng lại không muốn đi Lâm gia. Thu Sinh bọn họ đều đã lớn.



Nhưng cứ như vậy khẳng định là không được. Lâm Xuân cũng lớn dần.



Ai! Đầu tiên nàng nghĩ dạy học thật dễ dàng, lúc thực hành lại khó khăn nặng nề.



Cũng may tuy là gian nan, Lâm lý chính rất coi trọng Lâm Xuân, thấy hắn tiến bộ rất lớn, giấy và bút mực đều toàn lực cung ứng.