Điền Duyên

Chương 116 : Khuê nữ tri kỷ

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Theo nguyên tắc cẩn thận, nàng không lên tiếng, con mắt nhanh như chớp chuyển động nhìn mọi người.



Thấy nhị thúc giống như không nghe thấy gì cắm đầu ăn cơm, nhị thẩm cười nhạt không nói, trên mặt Tiểu Bảo ca ca hiện ra vẻ khinh thường, Đại Nữu tỷ tỷ nhìn không ra tâm tư gì, Tiểu Thuận đệ đệ chạy đến trước mặt nàng, lấy lòng gọi “Hoàng Ly tỷ tỷ“.



Hoàng Ly không để ý hắn.



Phượng Cô vội vàng kêu “Đi tới đây. Ăn cơm thì lo ăn cơm đi, lại đi chơi.”



Hoàng đại nương thấy tiểu cháu gái im lặng, sợ nàng trở về nhanh miệng, nháy mắt lão già, cười nói: “Sao nói như vậy, nhà ai nuôi lớn con gái không gả cho người. Hoàng Ly, để lại cá cho nãi nãi, trở về nói với cha ngươi, làm khó các ngươi một mảnh hiếu tâm.”



Tiểu Thuận bị mẹ nó kêu về, còn không quên đối Hoàng Ly nói “Hoàng Ly tỷ tỷ, ở nhà ta ăn cơm. Nương ta nấu thịt dê đó.”



Phượng Cô vội dỗ nói: “Đêm nay nhà Hoàng Ly tỷ tỷ ngươi nấu cá lớn, có thức ăn ngon kìa. Chúng ta giữ nàng ăn cơm, hại nàng ăn không được món ngon.”



Lời này Hoàng Ly biết trả lời, bị Đỗ Quyên dạy thập phần rành rẽ.



Ánh mắt nàng lướt qua bàn cơm, cười nói: “Ta rất thích ăn món thịt hầm măng của tiểu thẩm. Còn có này —— nhiều món thịt ngon a. Nương ta nói, thịt phải ăn tiết kiệm, bằng không không đủ đãi khách, còn phải để đổi đồ. Nương ta còn nói, con nít nhìn miệng không tốt, ta không ở đây ăn, đỡ phải mất mặt.”



Nói xong, mặc kệ sắc mặt Phượng Cô, chuyển hướng qua Hoàng đại nương và Hoàng lão cha nói: “Gia gia, nãi nãi! Các ngươi từ từ ăn, ta đi nga!”



Xoay người “cộp cộp” chạy ra ngoài.



Tâm tình tốt của Hoàng đại nương lập tức bị phá hỏng, vừa định há mồm quở trách con dâu cả, bé gái đã sớm chạy ra cửa, tiếng bước chân “cộp cộp” như đạp vào lòng nàng.



Nàng bị nghẹn chết, hầm hừ cầm chiếc đũa gõ bát nói: “Suốt ngày chỉ biết than nghèo, than nghèo! Làm như ai cũng muốn chiếm lợi của mình, dạy mấy nha đầu thành như vậy.”



Phượng Cô nghe xong khuyên nhủ: “Nương đừng tức giận, ăn cơm. Ta cũng không muốn chiếm lợi gì.”



Nàng biết bà bà chỉ muốn phát tiết mà thôi. Phùng Thị không dạy ra khuê nữ như vậy. Nếu nàng có thể dạy ra, bản thân nàng sẽ không có bộ dáng bướng bỉnh như thế.



Hoàng lão cha hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ăn cơm.



Về đến nhà, Hoàng Ly đem lời nói của gia gia nãi nãi thuật lại không thiếu một chữ cho Đỗ Quyên nghe, còn học biểu tình khinh miệt của Tiểu Bảo ca ca, nheo nheo mắt lại.



Đỗ Quyên nghe xong nhíu mày. Tuy rằng ở nông thôn đều trọng nam khinh nữ, nhưng lời của gia gia cũng quá đả thương người, hơn nữa, cũng đã nói trước —— hắn sẽ không dựa vào khuê nữ và cháu gái?




Cũng không đi nhà chính, cả nhà ngồi vây quanh bàn vuông nhỏ trong phòng bếp ăn, kề bên bếp lò, còn ấm áp hơn.



Đỗ Quyên rẽ miếng thịt cá hấp, chia cho Hoàng Ly một miếng, lại gắp cho Phùng Thị một miếng, sau đó mới gắp cho Lão Thực cha, nàng và Hoàng Tước Nhi ăn thịt cá bối.



Hoàng Ly vui sướng kêu lên: “Thật mềm mại.”



Phùng Thị chân tâm khen: “Thịt cá mềm ngon. Nấu canh như vậy mà không tanh, có vị còn thơm nữa.”



Lão Thực cha chỉ biết nói “Ăn ngon! Ăn ngon thật!” Cười đên làn mi thô run run.



Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nghe xong nhìn nhau cười.



Nàng lại múc một chén canh cá trích màu trắng sữa cho Phùng Thị, cùng một ít nấm, đưa cho nàng, nói: “Nương, buổi tối ngươi ăn ít chút, uống thêm canh. Ngươi giận dỗi ngăn ở ngực không tốt. Nương, ta nói với ngươi, ngươi đừng cùng người tức giận. Ngươi không giận, tâm phóng khoáng, thân mình khoẻ khoắn, vạn sự như ý. Qua một hai năm lại cho ta thêm tiểu đệ đệ là mọi thứ đều hài lòng.”



Phùng Thị gật đầu, cố gắng bình tĩnh nỗi lòng, theo Đỗ Quyên nói: “Nương không giận. Nương muốn sống tốt. Cũng muốn xem xem, 2 cháu trai của hắn đến cùng có bao nhiêu tiền đồ.”



Hoàng Ly quan sát sắc mặt, cười híp mắt nói tiếp: “Khẳng định không có tiền đồ như ta!”



Mọi người ồ ồ cười vang.



Hoàng Lão Thực lại nghiêm trang gật đầu, nói: “Đúng vậy! Khuê nữ ta không phải người bình thường có thể so. Mỗi khuê nữ ta đều có thể làm, đương nhiên có tiền đồ hơn so với người bên ngoài.”



Về điểm ấy, Lão Thực cha thập phần cố chấp.



Một khi hắn đã cố chấp người và việc, người khác đừng có mơ tưởng xoay chuyển cái nhìn của hắn.



Uống một chén canh, Phùng Thị bỗng nhiên hỏi Đỗ Quyên: “Đều nói miệng ngươi linh, nói ngươi là tiên đồng, còn nhận thức Ngư nương nương. Ngươi nói Đại Đầu thím sẽ sinh tiểu đệ đệ, nàng liền sinh Đông Sinh, sao ngươi nói nương sinh tiểu đệ đệ lại mất linh nghiệm chứ?”



Nói xong còn ngắm Hoàng Ly —— sao tiểu đệ đệ biến thành tiểu muội muội đây?



Đỗ Quyên há to miệng, lần đầu không lời chống đỡ.



Cái này căn bản là đại ô long có được không!