Điền Duyên

Chương 121 : Chúng ta cũng dài miệng

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Hoàng Lão Thực tới nhà cha mẹ trễ hơn, bị nhị lão hung hăng mắng một trận xả giận.



Đây coi như là vạ lây. Hắn trở về cũng không dám nói.



Hôm nay, Đỗ Quyên trừ bỏ đi nhà Cửu Nhi chúc tết mẹ nuôi, cũng không đi nhà người khác, cũng không đi theo coi Lâm Xuân Cửu Nhi  bọn họ múa sư tử, chỉ ở nhà tiểu di chơi, hoặc dạy Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly nhận chữ.



Mấy ngày kế tiếp, các nàng cũng không đi ra ngoài, ở bên đông sương nhà Nhậm Tam Hòa đọc sách. Sau này Lâm Xuân và Cửu Nhi cũng tới, cũng đi theo đọc sách.



Đọc sách mệt mỏi, mọi người liền ở trong sân đá cầu hoặc tập võ.



Như thế qua hơn mười ngày, đến 12 tháng giêng, Hoàng đại nương từ Cây Lê Câu thăm người thân trở về, lại dẫn theo một đoàn khách.



Theo thường lệ, Hoàng Lão Thực phải xuất đầu chiêu đãi nhà cậu.



Tính cả con nít, có khoảng mười bảy mười tám người.



Vào trong viện ngồi xuống, bình thường tiểu viện trống rỗng có vẻ chật chội.



Lập tức, cha con Hoàng lão cha và Hoàng Lão Thực tiếp đón đàn ông uống trà. Phụ nữ do Hoàng đại nương tiếp đãi.



Phượng Cô không đến nhưng Hoàng lão Nhị, Tiểu Bảo, Đại Nữu và Tiểu Thuận đều tới.



Mẹ con Phùng Thị ở phòng bếp bận rộn đến mức chân không chạm đất.



Hoàng Ly chạy khắp nơi, hỗ trợ bưng lấy đồ, thuận tiện canh chừng đám nhỏ, không cho bọn họ rờ mó lung tung.



Đầu năm Hoàng đại nương bị Đỗ Quyên làm cho tức không nhẹ, nghĩ rằng hôm nay đến cửa một lượt, coi ngươi đẩy như thế nào? Bà lại muốn lấy lòng trước mặt người nhà mẹ đẻ, nên dùng sức thổi Đỗ Quyên nấu thức ăn ngon.



Tẩu tử và em dâu nhà mẹ đẻ nàng không tin, nói Đỗ Quyên bao lớn mà biết làm đồ ăn. Cho dù làm cũng không thể làm tốt như vậy, thổi phồng như thân tiên.



Hoàng đại nương son sắt bảo chứng, lại kêu Đỗ Quyên ra phân phó.



Hôm nay Đỗ Quyên lại không chưởng muôi (người nấu chính), nàng ở bên bếp lò nhóm lửa.



Hôm nay là Hoàng Tước Nhi chưởng muôi, Phùng Thị hỗ trợ rửa rau, thái rau.



"Nãi nãi kêu ta?" Đỗ Quyên đi ra hỏi.



"Ta nói với đại cữu nãi nãi ngươi là ngươi nấu sườn chua ngọt ăn ngon nhất, các nàng còn không tin đâu. Ngươi hôm nay làm cho các nàng nếm thử. Còn có canh cá chua, thịt kho tàu, móng heo. Còn có cái gì đậu hủ, còn có..."
Đứa bé này cũng thật biết đùa. Nói xong còn hỏi ngược một câu.



Hoàng đại nương thật không tin.



Đứa cháu gái này nói ngọt biết dỗ người, lợi hại hơn Đỗ Quyên nhiều, nên bà cảm thấy rất có khả năng là nàng đang nói dối. Nhưng trước mặt người, bà cũng không tiện tra hỏi, đành phải thôi.



Chỉ có nửa đĩa, mấy đứa bé tranh nhau bốc.



Hoàng đại nương thấy sinh khí, kêu Phùng Thị: "Vợ lão Đại, ngươi ra đây."



Phùng Thị đi ra, hỏi: "Nương, chuyện gì?"



Hoàng đại nương chỉ vào cái đĩa trúc, nói: "Mang một ít bánh chiên đến. Thân thích một năm mới đến một lần, có cái gì cũng đừng tiếc, ăn một lần đâu có nghèo."



Bà thật có bản lãnh, chỉ một câu là thành công làm Phùng Thị tức giận đến cả người phát run. Mà Phùng Thị mỗi khi khí dồn lên não là tay chân như nhũn ra, đứng không vững.



Đỗ Quyên nghe nãi nãi gọi nương, cũng vội đi ra ngoài.



Nàng vừa nghe lời này, không chờ Phùng Thị lên tiếng, liền cướp hỏi Hoàng Ly: "Không phải kêu ngươi lấy rồi sao? Sao ngươi không lấy?" Vửa hỏi vừa ra hiệu cho Hoàng Tước Nhi ra sau, kéo nương vào phòng bếp.



Nhưng Phùng Thị đứng như chết nhìn chằm chằm Hoàng đại nương, không động.



Hoàng Ly há miệng lớn tiếng nói: "Không còn! Ăn hết rồi! Ta nói nãi nãi không tin, còn muốn hỏi nương. Trước đó còn thừa không nhiều, đã lấy ra 2 đĩa." Chuyển hướng nhìn qua bàn khách bên kia, "Bên kia cũng lấy hai đĩa. Bình nhà ta không phải là Tụ Bảo bồn, ăn hết lại có thêm." Nói xong "đặng đặng" chạy vào phòng.



Hoàng đại nương lần nữa nổi giận, trán nổi gân xanh.



Hôm nay thật không phải là ngày lành!



Đỗ Quyên giật mình, nhắc nhở: "Nãi nãi, hôm nay đã là 13 tháng giêng."



Nông dân trên cơ bản qua ba ngày tết, món ngon trong nhà không thừa cái gì. Của cải dầy, đồ sẽ nhiều hơn một chút.



Hoàng đại nương lần nữa gặp cản trở, lại thấy vẻ mặt con dâu cả bi phẫn, không nói câu gì, hình như còn đang trách bà, cũng tức giận ghê gớm, quát mắng nàng: "Ngươi làm sao lo liệu cái nhà này? 13 cũng tốt, 15 cũng tốt, có thân thích tới cửa, thông gia còn chưa tới cửa nữa, đã đem đồ vật ăn sạch sẽ..."



"Nãi nãi!" Đỗ Quyên ngắt lời nàng, cười nói, "Tỷ muội chũng ta cũng dài miệng, cũng như Tiểu Thuận đệ đệ bọn họ vậy. Nhà ta cũng mời mẹ nuôi, tiểu di bọn họ ăn cơm, kính mời Tam gia gia bọn họ ăn cơm."



Hoàng đại nương giận dữ nói: "Ai cho các ngươi há mồm? Nhân tình lớn như nợ, không nghe người ta nói đồ vật phải giữ cho chính mình ăn, không đợi khách. Cha ngươi từ kẽ đá chui ra sao mà lục thân không nhận hả?"