Điền Duyên

Chương 133 : Thu phục Lão Thực cha

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Khóc một hồi, Hoàng Ly ngừng.



Đỗ Quyên lại dặn dò: "Hoàng Ly, việc này đừng để cho nương biết. Nếu nương biết, nàng bị chọc tức lại phát ngất, ngày mai sẽ không đi được."



Hoàng Ly nghe xong gật đầu.



Hoàng Tước Nhi kéo nàng đến bên cạnh, giúp nàng lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Nãi nãi không cần, vừa lúc giữ lại chúng ta ăn, còn có thể ăn nhiều chút."



Hoàng Ly lập tức đắc ý nói: "Ta đều nhặt lại, không chừa một cái."



Nàng cười sáng lạn, nếu không phải lông mi còn ướt, ai sẽ tin tưởng vừa rồi nàng khóc thương tâm như vậy?



Đỗ Quyên nhìn miệng trừu trừu, cảm thấy nếu tiểu muội sinh ra ở kiếp trước của nàng, làm tiểu diễn viên khẳng định gặp may.



Hoàng Lão Thực vội nói: "Bánh rớt xuống đất để cho cha ăn, các ngươi ăn bánh nguyên kia."



Hoàng Ly rất đông tình cho lão cha mặt mũi, dùng sức gật đầu nói: "Uh, ta cũng nghĩ như vậy."



Là cha mẹ đều như vậy, ăn cá ăn đầu, ăn thịt ăn xương, cho nên nàng biết bánh rớt xuống đất, cha mẹ nhất định sẽ cướp ăn.



"Phốc!" Đỗ Quyên cười phun cả miếng bánh bí đó đang nhai ở trong miêng ra.



Hoàng Tước Nhi chỉ vào trán Hoàng Ly, sẳng giọng: "Để cha ăn thứ xấu, ngươi thật hiếu thuận a!"



Hoàng Lão Thực ha hả cười nói: "Cha da dày thịt béo, ăn cái này không có việc gì. Các ngươi ăn bị đau bụng."



Đỗ Quyên nghe xong càng không ngôn ngữ. Da dày thịt béo chỉ là bên ngoài thôi a.



Nàng thấy bánh bí đỏ đã đều chiên xong, quay qua nháy mắt Hoàng Tước Nhi, ý bảo nàng coi chừng người bên ngoài tới, sau đó cầm cái băng ngồi nhỏ tới, ngồi đối diện Lão Thực cha, thực trịnh trọng nói: "Cha, chúng ta có chuyện muốn nói với ngươi."



Hoàng Lão Thực ăn bột bánh dính rơi vương vãi, hàm hồ nói: "Ngươi nói, cha nghe."



Hoàng Ly thấy nhị tỷ như vậy, vội chạy đến kế bên dựa vào Lão Thực cha.



Đỗ Quyên nhìn nàng gật gật đầu, hai chị em thầm hiểu nhau.



Đỗ Quyên nhân tiện nói: "Cha, không có người ngoài, chỉ có mấy cha con chúng ta, nói chuyện cũng không sợ người nghe. Cha, ngươi nói đi, có phải gia gia nãi nãi thật thiên vị không? Ngươi đừng không thừa nhận. Gia gia nãi nãi không thích nương nên không thích ngươi và cũng không thích chị em chúng ta. Bọn họ chỉ thích Tiểu Bảo và Tiểu Thuận."



Hoàng Lão Thực nghe xong ngẩn ngơ, không nghĩ tới khuê nữ nói tới việc này.


Hoàng Ly nhuyễn nhu nhu dỗ nói: "Cha, ta trưởng thành, mỗi ngày sẽ nấu món ngon cho ngươi ăn, làm đồ mới và giày mới cho ngươi mặc, còn giúp ngươi đấm lưng..."



Nhất thời cả người Đỗ Quyên nổi một tầng da gà.



Hoàng Lão Thực lại cười không khép được miệng, hạnh phúc tìm không ra phương hướng.



Mấy cha con đang nói, bỗng nhiên Hoàng Tước Nhi nói: "Nương đã về."



Đỗ Quyên vội đối với Lão Thực cha nói: "Chuyện vừa rồi, cha đừng nói với nương. Nương dễ nổi giận, nếu cha nói coi chừng bị nương mắng. Cũng không thể nói với người bên ngoài. Ngàn vạn ngàn vạn lần! Nếu cha không khoá cửa miệng lại, nói việc này ra ngoài, chúng ta sẽ không để ý cha."



Uy hiếp người không tốt, uy hiếp cha mình càng không đúng, nhưng chiêu này đối với Lão Thực cha có tác dụng nhất, bởi vậy tỷ muội Hoàng gia nhiều lần áp dụng.



Hoàng Lão Thực vội vàng gật đầu.



Hắn cũng không muốn tìm mắng, đương nhiên sẽ không nói với Phùng Thị.



Vì thế lúc Phùng Thị đi vào, bốn cha con như không có chuyện gì, chỉ nói bánh bí đỏ ăn ngon ra sao, còn nói buổi trưa nấu cái gì ăn.



Phùng Thị cảm thấy kỳ quái, phảng phất cha con bọn họ rất cao hứng, liền hỏi: "Đang nói gì mà cao hứng như vậy?"



Hoàng Lão Thực nhìn khuê nữ nhếch miệng cười.



Có chung bí mật với khuê nữ, cảm giác thật tốt.



Hoàng Ly liền cướp lời nói: "Nương, chúng ta đang ăn bánh bí đỏ."



Phùng Thị sẵng giọng: "Đồ tham ăn! Ăn ít chút, bằng không lát nữa ăn không ngon."



Hoàng Ly gật đầu đáp ứng.



Đỗ Quyên hỏi: "Nương không có kêu tiểu di và tiểu dượng đến nhà chúng ta ăn cơm?"



Phùng Thị nói: "Buổi trưa tiểu dượng và tiểu di ngươi tới nhà cha nuôi ngươi ăn cơm. Trưa nay chúng ta tuỳ tiện qua bữa, đợi buổi tối nấu nhiều một chút, gọi bọn họ tới đây ăn. Sáng sớm ngày mai phải đi, tiểu di ngươi đỡ phải động muôi động đũa, thừa đồ ăn cũng không có chỗ để, còn phải mang tới cho các ngươi."



Hoàng Lão Thực, Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly là không đi, nên nàng nói như vậy.



Đỗ Quyên nghe xong vội gật đầu, cùng Hoàng Tước Nhi tính toán an bài.



Sau bữa cơm trưa, ba tỷ muội đồng loạt trở về phòng.