Điền Duyên

Chương 136 : Chặn ngang một cước

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Đỗ Quyên lưu loát giảng xong, rất hài lòng phản ứng của những đứa trẻ này.



Nàng đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, cười nói: "Tốt lắm. Hồi hồn đi! Đừng nghĩ nhiều như vậy. Vài chục năm trước khẳng định cha mẹ chúng ta từng ở bờ sông này ngắm trăng. Mấy chục năm sau chúng ta cũng tới này bờ sông ngắm trăng. "Nhân sinh đời đời vô cùng đã", nhìn trăng nhiều trẻ hơn đó."



Quả nhiên mọi người bị nàng gọi về, ồ ồ cười vang.



Vì thế sôi nổi đứng dậy, đang muốn đi, chợt nghe xa xa có người gọi "Hạ Sinh! Xuân Nhi!"



Là Thu Sinh tìm tới, còn có Hòe Hoa đi cùng.



Thì ra hắn ở dưới sông ra sức chống thuyền, lại không thấy bọn đệ đệ và Đỗ Quyên ủng hộ mình. Đợi lên bờ lại tìm không thấy người. Là Hòe Hoa nói cho hắn biết, nói nhìn thấy Hạ Sinh ca ca bọn họ theo bờ sông đi ra mé ngoài thôn, dẫn hắn đi tìm.



Thu Sinh thấy bọn họ chạy đển đồng ruộng không người mà vẫn có thể chơi cao hứng như vậy, đặc biệt là Đỗ Quyên, cười thoải mái, không khỏi cảm thấy vô lực: mình đã già rồi, Xuân Nhi và Đỗ Quyên bọn họ nhỏ như vậy, không cùng lứa với hắn...



Hắn càng sa sút, oán trách vài câu.



Cửu Nhi cười nói: "Thu Sinh ca ca đừng tức giận, chúng ta trở về giúp ngươi gõ trống."



Đám người Lâm Xuân Đỗ Quyên đều xin lỗi hắn, nói trở về ủng hộ hắn.



Vì thế, đoàn người quay lại thôn.



Hòe Hoa đi chung với Quế Hương, hỏi vừa rồi bọn họ ở bờ sông làm cái gì.



Quế Hương khoe ra nói: "Đỗ Quyên đọc thơ, rất dễ nghe."



Thơ là cái thứ gì, Hòe Hoa không có rõ ràng, cũng không hâm mộ. Nhưng khi nàng nhìn thấy Lâm Xuân, Cửu Nhi và Đỗ Quyên đi sau một bước, thấp giọng bàn luận xôn xao, không khỏi vừa tức vừa xấu hổ, khinh thường nàng trơ trẽn, trong đáy lòng lại thầm hâm mộ.



Ở cổ thôn, nam nữ lớn lên rất để ý. Con gái trừ phi còn nhỏ, người bình thường tuyệt không dám như Đỗ Quyên, lớn như vậy mà rất hào phóng ở chung với con trai còn nói cười.



Quế Hương và đám người Cửu Nhi, Lâm Xuân là biểu huynh muội (anh em họ), Hòe Hoa không cảm thấy nàng đi chung với bọn họ có gì sai, nhưng nàng chướng mắt cử chỉ của Đỗ Quyên.



Kỳ thật chẳng riêng gì Hòe Hoa, có thật nhiều con gái thôn Thanh Tuyền không thích Đỗ Quyên.



Các nàng không thích nụ cười sáng lạn của Đỗ Quyên, cảm thấy nàng không tuân thủ bổn phận, không có hàm súc e ngại của con gái, chuyên làm thủ đoạn quyến rũ người, làm nũng cho người thích.



Tỷ muội Đỗ Quyên ngoại trừ qua lại với con cái Lâm gia cách vách, nhà Quả Cân và nhà mẹ nuôi, cũng không kết giao nhiều bằng hữu, cho nên không biết việc này.



Nhưng nàng ẩn dấu linh hồn của người trưởng thành. Nàng cảm nhận rõ ràng địch ý của Hòe Hoa đối với nàng. Nhớ tới nương nàng nói sau lưng mình, dù Hòe Hoa vẫn còn con nít, nàng cũng chỉ có thể kính nhi viễn chi.



Nhưng nay nàng lại có chứng cứ phạm tội mới.




Đỗ Quyên nghe xong có chút nghẹn khuất. Cái này thật là được tiện nghi còn khoe mã!



Nhớ năm xưa lúc nàng còn bú sữa mẹ, Lâm Đại Đầu nhắm vào nàng, muốn nàng và Lâm Xuân định thân, nàng từng quyết định, tương lai phải đặc biệt quậy phá hắn, làm hắn chủ động đánh mất ý niệm kết thân.



Ai ngờ một năm lại một năm trôi qua, mấy đứa nhỏ Lâm gia hồn nhiên lại thiện lương, nàng không thể hạ thủ. Đừng nói gây hoạ, thân cận còn không kịp nữa kìa. Nay hai nhà càng muốn trở thành thân thích.



Bị một hán tử nông thôn  đánh bại, nàng có thể không nghẹn khuất sao!



Nàng nhịn không được trợn mắt nhìn hắn, lại dò xét nhìn Thu Sinh và Hạ Sinh đi phía sau hắn, không biết quyết định lần này sẽ mang đến kết quả gì, tương lai Hoàng Tước Nhi rốt cuộc là tốt hay xấu.



Trong lòng nàng có chút không bỏ xuống được.



Nếu không phải vì xác nhận Lý Đôn, nàng gần như muốn buông tha đi chuyến này.



Vợ Đại Đầu cũng đuổi ra cùng Phùng Thị nói chuyện.



Nhậm Tam Hòa cảm thấy là lạ, quát: "Đừng đưa nữa! Đều trở về."



Rồi vội vàng dẫn đầu dắt ba con lừa đi, đám người Đỗ Quyên vội vàng đuổi theo.



Phía sau, Hoàng Tước Nhi có chút khẩn trương gọi "Đỗ Quyên..." Phảng phất như mắt đi chỗ dựa cố níu lấy cọng rơm cứu mạng.



Hoàng Ly cũng khóc nức nở kêu "Nhị tỷ tỷ!"



Đỗ Quyên dừng bước, quay đầu nhìn về phía hai người.



Dưới ánh trăng, thân mình thanh mảnh của tiểu thư tỷ có vẻ cô linh, cho dù đang lôi kéo Hoàng Ly, dựa vào Lão Thực cha, cũng vẫn có vẻ bất lực yếu đuối.



Nàng vội vàng chạy ngược lại, ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói: "Đừng sợ!"



Vừa dùng sức nắm chặt tay nàng.



Hoàng Tước Nhi liền gật đầu cười.



Đỗ Quyên lại cúi đầu thì thầm với Hoàng Ly gì đó. Hoàng Ly cũng cười.



Có thế Đỗ Quyên mới chạy theo sau. Lâm Xuân và Cửu Nhi ở phía trước chờ nàng.



Đợi nàng đi tới gần, hai người vừa đi vừa nói với Đỗ Quyên, đoạn đường nào địa phương nào nguy hiểm, nơi nào có ngọn núi cao và hiểm trở, nơi nào có cốc (thung lũng), "Lần trước trên đỉnh núi gần Hoàng Phong Lĩnh chúng ta phát hiện mấy cây cây trà, đợi tháng 4 chúng ta đi hái. Bên kia nấm nhiều nhất. Núi đá nơi đó cũng đẹp, hình khỉ hình ngựa, các loại các dạng đều có..."