Điền Duyên

Chương 138 : Chính là hắn!

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Đại mợ giúp Đỗ Quyên mang giày, chân nàng bị nâng cao lên, thân trên không khỏi ngã ra sau xuống giường. Một bé gái cỡ tuổi nàng tiến lên trước, thăm dò nói với nàng: "Ta gọi Thúy Nhi."



Vẻ mặt lo sợ nhìn Đỗ Quyên, khát vọng thân cận thực rõ rệt.



Đỗ Quyên vội hỏi: "Là biểu tỷ hay là biểu muội? Khuê nữ của cậu nào?"



Thúy Nhi thấy nàng thân thiện như thế, nhảy nhót nói: "Ngươi đoán xem?"



Bên cạnh 2 bé gái khoảng sáu bảy tuổi nghe xong đồng loạt cười nhìn Đỗ Quyên.



Đỗ Quyên cũng cười, nói: "Không đầu không đuôi như vậy, ta đoán không ra đâu."



Thúy Nhi khích lệ nói: "Đoán mò đi."



Đỗ thị giúp Đỗ Quyên mang giày xong, nhìn nàng trách mắng: "Đoán cái gì! Đi ăn cơm. Ngươi coi ngươi như vậy, nào có hiểu chuyện như Đỗ Quyên. Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm tỷ tỷ?"



Đỗ Quyên liền biết đây là biểu muội, hơn nữa còn là khuê nữ của đại cữu.



Nàng liền kéo tay Thúy Nhi, lại kêu 2 tiểu biểu muội khác, theo mọi người đi ra ngoài ăn cơm.



Cơm chiều bày trong phòng ngoài, hai cái bàn lớn một cái bàn thấp đều bày  đầy bát đĩa, mùi thức ăn thơm bốn phía. Mọi người nói cười náo động, đi tới đi lui, thập phần náo nhiệt, làm Đỗ Quyên cảm nhận không khí đại gia đình tương tự Lâm gia.



Bà ngoại đem Đỗ Quyên đến bên người, cho nàng ngồi với mình.



Thúy Nhi thấy thế tiến lên khẩn cầu: "Nãi nãi, để Đỗ Quyên ngồi với chúng ta đi."



Đỗ Quyên vội gật đầu, nói mình muốn ngồi ăn với anh em họ, náo nhiệt hơn, ngồi một bàn với người lớn rất câu nệ.



Phùng bà mụ đáp ứng, lại dặn dò cháu trai và cháu gái, "Không được khi dễ Đỗ Quyên."



Vì thế, Đỗ Quyên an vị trên bàn nhỏ.



Đàn ông ngồi một bàn, Phùng Trường Thuận cao giọng quan tâm Đỗ Quyên cười nói: "Đỗ Quyên, đói bụng không? Đến nhà ông ngoại đừng khách khí, coi như nhà mình mới tốt. Đại cữu mẫu ngươi chuẩn bị bữa cơm này từ sáng sớm, nấu rất nhiều món ăn ngon. Ngươi phải ăn nhiều chút."



Đỗ Quyên giòn tan đáp lời.



Một mợ cười nói: "Nhà chúng ta chỉ có đại tẩu nấu ăn ngon nhất."



Phùng Minh Anh nói tiếp: "Đỗ Quyên cũng biết nấu ăn đó. Tay nghề khá tốt. Quay đầu để nàng nấu cho các ngươi nếm thử."



Mọi người đều kinh ngạc hỏi: "Thật sự?"




Thị trấn không lớn nhưng dòng người lại nhiều, cũng rất náo nhiệt.



Đỗ Quyên nhanh chóng phát hiện căn nguyên: trấn có một quan đạo gần ba mét rộng từ núi đá bên phải quẹo vào. Trên quan đạo, rất đông tiểu thương khiêng vác và xe ngựa.



Trách không được, trấn nhỏ này là một trục giao thông trọng yếu.



Vì thế, mấy người đi dạo ở trên đường, nhìn trúng gì đó cũng không mua, đợi ngọ sẽ mua.



Phùng Minh Anh cho rằng Đỗ Quyên sẽ cảm thấy mới mẻ, mỗi một gian hàng và cửa hàng đều dắt nàng ghé qua, lại hỏi nàng muốn mua gì, ăn cái gì, nàng đều cho mua.



Đỗ Quyên đâu để ý mấy thứ đó, cho dù cảm thấy hứng thú với mấy món quà nhỏ, trước mắt cũng không có tâm tư chọn. Nàng khác thường gắt gao níu tay áo Phùng Thị. Chỉ cần nàng đi tìm nhi tử, nàng nhất định muốn đi theo.



Tới gần buổi trưa, Phùng bà mụ nói với Phùng Thị: "Tú Anh, ngươi đi tư thục, đợi cháu ngươi tan học, dẫn bọn hắn tới đây. Ta và Minh Anh đi Hắc Sơn tửu lâu gọi món ăn trước."



Xem ra bà ngoại đã thương nghị sẵn với nương. Đây là chế tạo cơ hội.



Đỗ Quyên lập tức nói: "Ta cũng muốn đi. Ta muốn xem tư thục ra sao."



Phùng Thị vội nói: " Được, ngươi cùng nương đi."



Nàng gắt gao kéo Đỗ Quyên như đang tìm kiếm chỗ dựa.



Phùng Minh Anh nói: "Nương, không bằng chúng ta đi chung với tỷ tỷ. Đón Chí Tài bọn họ rồi gọi món ăn không phải tốt hơn?"



Không biết Phùng bà mụ nghĩ như thế nào, cự tuyệt.



Nàng nói: "Ta lớn tuổi đi không được. Ngươi đi với nương tới tiệm rượu ngồi trò chuyện nghỉ một lát. Để tỷ tỷ ngươi và Đỗ Quyên đi thôi. Đều chạy đi làm gì?"



Phùng Minh Anh chỉ đành thôi.



Đỗ Quyên cứ dựa theo phương hướng bà ngoại chỉ, kéo Phùng Thị đi về phía đầu ngã tư đường chữ "Đinh", tìm một gian gọi là "Trương Trạch" đại viện.



Hai mẹ con đứng ở phố bên cạnh ngoài cửa viện, không nói lời nào, nhìn chằm chằm cánh cửa lớn kia, ai cũng ôm tâm tư riêng. Lúc này, Phùng Thị không để ý tới Đỗ Quyên, Đỗ Quyên cũng không cần biết Phùng Thị.



Đợi một lát đã thấy một tốp năm ba hài đồng, từ sáu bảy tuổi tới mười mấy tuổi, líu ríu nói không ngừng đi tới.



Phùng Thị vội tiến lên, quan sát từng đứa.



Hai mắt Đỗ Quyên đảo qua, xẹt qua đám người, ánh mắt dừng lại trên người một thiếu niên, kích động thầm nghĩ: "Chính là hắn!"