Điền Duyên

Chương 15 : Với kiếp trước một dạng cổ thôn

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Hoàng đại nương “Ách, a” hai tiếng, không biết trả lời thế nào.



Trước mặt hai ông bà thông gia, Hoàng lão cha tự thấy mất mặt mũi, tiến lên

giơ tay đánh rớt cái bát trên tay bà già, quát: “Ăn! Ngươi còn có tâm tư ăn? Bên kia bận rộn đến mức rối tung, ngươi thu thập xong không đi qua

hỗ trợ, đem trứng gà luộc ăn.”



Cái chén sứ thô nhưng thật

rắn, sau khi rớt xuống tạo âm thanh lớn nhưng không vỡ. Bên trong còn

một cái trứng chần nước sôi chưa ăn xong, rơi nát nhừ, trắng vàng giao

nhau, làm cho mấy con gà như ong vỡ tổ nhảy qua tranh nhau mổ.



Sắc mặt Hoàng đại nương nhất thời rất khó coi.



Ngoài hàng rào có người trong thôn nhìn vào chỉ trỏ, trên mặt tràn ngập tò mò.



Vào sân, Phượng Cô thấy sắc mặt cha chồng là biết không tốt, vội bước lên

trước, một tay một đứa, dắt 2 đứa bé đi về Đông sương, miễn cho bọn họ

bị lây tai ương.



Hoàng lão Nhị vội vàng cười hoà giải, tiếp đón Phùng Trường Thuận đi vào phòng chính ngồi.



Phùng Trường Thuận thấy ông thông gia và bà thông gia đứng thẳng bất động, hừ nhẹ một tiếng, cười nói: “Ông thông gia đừng tức giận. Cũng khó trách

bà thông gia thương cháu trai. Hoàng gia dòng độc đinh, đương nhiên quý

như vàng. Ai, Tú Anh nhà ta bụng không cố gắng...”



Phùng Hưng Phát nổi giận nói tiếp: “Muội muội không phải đã từng sanh con trai. Sinh 2 đứa đó, cũng không hiếm lạ.”



Câu kế tiếp không nói ra, hiếm lạ có thể nuôi chết sao?



Hắn tuổi trẻ khí thịnh, khẩu khí hơi cương chút.



Sắc mặt cha con Hoàng gia lại thay đổi.



Cuối cùng Hoàng đại nương cũng phục hồi lại, không ngừng giải thích với

thông gia biện minh cho mình: “... Ta vừa nghe nói con dâu sinh liền

mang một giỏ lớn trứng gà qua. —— Ta để dành rất nhiều ngày không lấy ra ăn, đầu tiên tính toán ở lại hầu hạ nàng, nhưng con dâu sinh con gái

trong lòng không dễ chịu, lấy ta xì...”



Liên tục đem lấy lời nói đêm đó mà nói, nói Phùng Thị chống đối nàng thế nào, đuổi nàng đi ra sao.



Hoàng lão cha không nhịn được quát lớn nàng, một bên đem đám người Phùng Trường Thuận đi vào nhà.



Vào phòng chính, khách sáo mời tất cả ngồi xuống.
—— nhỏ chừa lại cho mình ăn, bột mì đều là loại mịn, đậu tương đều tuyển loại tốt, vốn để lại làm giống.



Không tốn nhiều công phu, cả thôn đều biết Hoàng đại nương cho con dâu cả đưa ở cữ lễ gì.



Có người cười nói: “Hoàng đại nương, mấy thứ này của ngươi tốt, nhưng so ra vẫn kém nhà mẹ đẻ Hoàng tẩu tử đưa đến nhiều.”



Hoàng đại nương không tin, đưa ánh mắt ném về phía Phượng Cô.



Phượng Cô không thèm để ý nói: “Nhà ai lúc vợ ở cữ, nhà mẹ đẻ không đưa nhiều

hơn? Huống hồ nhà mẹ đẻ tẩu tử ở xa, vài năm mới đưa một lần. Lần trước

vẫn là Tước Nhi trăng tròn mới đến đi?”



Hoàng đại nương vội gật đầu, nói con dâu cả thường hướng nhà mẹ đẻ Bàn Sơn, Hoàng gia cũng không dính lợi gì từ Phùng gia.



Trong lòng mặc dù kiên định, lại không có gặp người để khoe khoang đồ trên tay.



Hơn nữa nói nhà Hoàng Lão Thực, em gái Phùng Thị là Phùng Minh Anh mới mười hai tuổi, thấy Đỗ Quyên thập phần thích, lại thấy bên ngoài cảnh xuân

tươi đẹp, liền năn nỉ chị gái, muốn ôm nàng ra sân chơi.



Đỗ Quyên nghe xong trong lòng cũng vạn phần tán thành.



Hai ngày nay, nàng luôn ở trên giường, còn chưa xem qua hoàn cảnh mới đâu. Cả ngày ngủ, cái gì cũng không phát hiện.



Phùng Thị đáp ứng, đem Đỗ Quyên dùng vải xếp thành chăn nhỏ quấn kỹ, xong mới giao cho nàng, dặn nàng cẩn thận trên tay chút.



Phùng Minh Anh liền ôm Đỗ Quyên đi ra ngoài, chợt nghe Lâm Xuân phía sau kêu to.



Tiểu cô nương quay đầu cười duyên nói: “Ta ôm không được 2 đứa. Muốn đi chơi, tìm nương ngươi đi.” Nói xong một mạch đi ra.



Bên ngoài viện có mấy bà mụ tán gẫu, nhìn thấy ôm Đỗ Quyên đi ra, vội vây

quanh, nói “Sao ôm ra đây? Coi chừng gió lạnh thổi.” Nói xong, lại nhìn

chằm chằm Phùng Minh Anh, khen nàng bộ dạng tốt.



Đỗ Quyên không cần ứng phó các nàng, trước nhắm chặt mắt, chậm chậm mở ra, từ từ thích ứng ánh nắng sáng lạn.



Vừa mở mắt, nhịn không được mũi phát toan, cảm thấy như mộng ——



Cảnh tượng trước mắt quen thuộc như vậy, thân thiết như thế, cực kỳ giống

thôn Thanh Tuyền kiếp trước. Tuy rằng nhà cửa, cây cối và người, thậm

chí còn dãy núi nơi xa không giống như kiếp trước, nhưng chúng nó có

điểm giống nhau, đó chính là dạt dào phong cách cổ!