Điền Duyên

Chương 155 : PK với cháu gái khác

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Lâm Xuân tính toán canh giờ, từ chạng vạng đã bắt đầu canh giữ trên đường thôn.



Đến khi trời tối, nhìn thấy ánh đuốc trong bóng đêm từ trong núi đi ra, di động về phía thôn, hắn vội vàng chạy qua.



"Đỗ Quyên!"



Hô to một tiếng, tràn đầy vui mừng.



Đỗ Quyên cũng cao hứng vô cùng, vội nghênh đón.



"Sao rồi, Hoàng Ly có đỡ hơn chút nào không?"



Nàng lo lắng trong nhà, có nhiều chuyện muốn hỏi hắn nhưng trước mặt mọi người không tiện hỏi, nên hỏi Hoàng Ly bệnh ra sao, bàn tay lặng lẽ chạm vào cánh tay hắn.



Phùng Thị và Phùng Minh Anh cũng khẩn trương hỏi.



Lâm Xuân vội nói: "Hoàng Ly tốt hơn nhiều. Hết sốt rồi."



Dứt lời, đỡ gùi trên vai Đỗ Quyên xuống đặt trên lưng mình.



Tiếp đó hắn đi tới chào hỏi Nhậm Tam Hòa và đám người Tứ đường thúc.



Cửu Nhi đi ở bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: "Cái kia... Không náo loạn?"



Lâm Xuân ho khan một tiếng, nói: "Không náo loạn."



Trên đường về thôn, hắn nhanh chóng tới gần Đỗ Quyên, bên tai nàng nói: "Không sao. Cha ngươi rất lợi hại."



Đỗ Quyên nghe, không thể tin được.



Nếu nói tiểu thư tỷ Hoàng Tước Nhi trong lúc nguy cấp phát cáu, nàng rất có khả năng.



Tiểu muội Hoàng Ly cũng không phải đèn cạn dầu, ép bức nàng có thể liều mạng.



Về phần Lão Thực cha, lợi hại hơn nữa thì có thể lợi hại cỡ nào chứ?



Nàng quả thực khó có thể tưởng tượng.



Nghĩ không ra vậy thì đừng nghĩ, cũng đừng hỏi khó. Mau về nhà là biết.


Mọi người đều yên tĩnh, đều nhìn cha con Hoàng lão cha.



Hoàng lão cha lặp lại lời khẩn cầu vừa rồi một lần nứa với đại nhi tử.



Hoàng Lão Thực khóc nói: "Cha, không thể a! Cha, không thể a!"



Hắn chỉ biết khóc nhưng không gật đầu đáp ứng.



Đỗ Quyên phát hiện, Lão Thực cha chính là khắc tinh của gia gia nãi nãi. Hắn ngu dốt, trước nay không nghĩ sâu, sử dụng những thủ đoạn này với hắn, nhất định bị tức hộc máu.



Hoàng lão cha quả thật tức giận muốn hộc máu.



Hắn không để ý thể diện, dùng sức dập đầu.



Hoàng đại nương thấy vậy cũng khóc, mắng: "Nghiệp chướng! Lão Đại, ngươi là súc sinh! Đồ bất hiếu! Đỗ Quyên, ngươi chỉ nhìn cha ngươi phạm hỗn?"



Bị điểm danh, Đỗ Quyên bĩu môi, đi lên phía trước, nghiêm túc nói: "Bất kể là ai đều không thể bất hiếu. Bất hiếu sẽ bị thiên lôi đánh!"



Hoàng đại nương mừng rỡ, vội vàng nói: "Vậy ngươi còn không khuyên ngươi cha đáp ứng?"



Đỗ Quyên nói: "Gấp cái gì. Gia gia, nãi nãi, ta muốn hỏi một câu: tại sao các ngươi nhất định bắt cha ta từ hôn? Tại sao nhất định gả tỷ ta cho nhi tử đại cô?"



Nàng nhìn về phía thiếu niên bên cạnh Hoàng Chiêu Đệ, hắn đang nóng bỏng nhìn nàng.



Từ khi Diêu Kim Quý thấy Đỗ Quyên, lập tức ngây người nhìn. Bây giờ hắn mới hiểu được bày trí trong căn phòng là từ tâm tư lung linh của ai. Hắn nhớ tới lời ông ngoại nói, nhất thời kích động không thôi.



Đỗ Quyên không biến sắc đảo qua hắn, trong lòng xác định hắn là cái gối thêu hoa.



Tối qua nàng đã nghe Hoàng Tước Nhi nói người biểu ca này ngủ trên giường của các nàng. Thiếu niên này đã lớn như vậy, ở nhà có giường khác mà vẫn chọn ngủ trên giường tỷ muội các nàng, lại không giống như nãi nãi vì sĩ diện mới bắt nàng nhường giường; Hắn hiểu được tình yêu nam nữ, trong lòng nàng chán ghét vạn phần.



Hoàng đại nương nói: "Đương nhiên là thân càng thêm thân."



Hoàng lão cha dứt khoát nói: "Ta nhìn trúng Kim Quý!"



Còn một câu chưa nói, chính là chướng mắt Hạ Sinh Lâm gia.



Đỗ Quyên cười nói: "Gia gia! Gia gia sinh cha, cha sinh chúng ta, tương lai chúng ta cũng sẽ sinh con, con cháu như vậy truyền xuống, vô cùng vô tận. Hiếu thuận không phải của riêng ai. Hiện tại gia gia con cháu đầy đàn, hưởng thụ hiếu thuận của con cháu, cảm thấy cha không từ hôn chính là bất hiếu. Vậy gia gia nghĩ qua chưa: đợi khi 2 chân gia gia duỗi ra, thăng về cõi tiên, tương lai cha ta dựa vào ai?"



Hoàng lão cha nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, hừ lạnh nói: "Cha ngươi không có con trai, còn có cháu mà!"