Điền Duyên

Chương 160 : Bảo bối nhỏ kiêu ngạo (làm nũng)

Ngày đăng: 12:55 30/04/20


Hoàng lão Nhị nhịn không được, nói: "Ở riêng cũng phải nghe cha! Cha muốn quản thì quản."



Tiểu Bảo nói: "Vậy cũng nên thương lượng, nào có bức như vậy?"



Thái độ của nãi nãi lúc nói việc hôn nhân của đại tỷ khác xa, tựa hồ chỉ cần cha mẹ không bằng lòng, nãi nãi  sẽ thuận theo ý của bọn họ.



Hoàng lão cha đến cùng nhịn không được, quyết tâm muốn chỉ bảo cháu trai.



Bởi vậy hắn lại ngồi dậy, vẻ mặt ngưng trọng đối với Tiểu Bảo nói: "Đại bá nương của ngươi quản gắt gao đại bá ngươi, trong mắt đâu còn có cha mẹ chồng. Nếu Tước Nhi và Đỗ Quyên cùng Lâm gia kết thân thì cả nhà đại bá của ngươi chỉ nhận Phùng gia, không nhận Hoàng gia. Cho nên ta mới đem Đỗ Quyên và Tước Nhi hứa cho người Hoàng gia chúng ta. Ngươi có hiểu không?"



Thần sắc Hoàng Tiểu Bảo đờ đẫn nói: "Không hiểu."



Đỗ Quyên và Tước Nhi tỷ tỷ hứa cho Lâm gia, sao chỉ nhận Phùng gia không nhận Hoàng gia, có chết hắn cũng nghĩ không thông. Trước đây từng nghe gia gia nãi nãi nói qua, nói là bởi vì quan hệ của Nhậm Tam Hòa, nhưng hắn như cũ vẫn không hiểu.



Ba người Hoàng lão cha nhìn hắn suy sụp vô lực.



Hoàng Tiểu Bảo nhìn gia gia, nãi nãi và cha, chỉ thấy phiền lòng vô lực.



Hắn không muốn nói thêm gì nữa, không một tiếng động đi ra ngoài.



Chung quy hắn chỉ có 12 tuổi, không thể thật sự đương gia xử lý công việc. Sau khi đột xuất bộc phát tính tình nhưng không mấy hiệu nghiệm, đối mặt với trường hợp rối loạn, nhịn không được muốn trốn tránh.



Lại nói nhà Đỗ Quyên, đợi Hoàng Tiểu Bảo cõng Hoàng lão cha rời đi, 2 thái gia gia Hoàng gia cũng đi. Hoàng Lão Thực muốn giữ  bọn họ lại ăn cơm, nhưng bọn họ không dám ở lâu, sợ gia gia nãi nãi Đỗ Quyên nói bọn họ bất công.



Người xem trò vui từ từ giải tán nhưng một đám chưa chịu bỏ qua việc này, thấp giọng bàn tán, hơi lớn thanh tranh luận, tất cả đều xoay quanh Đỗ Quyên.



Bởi vì hôm nay ngôn ngữ hành động của Đỗ Quyên gây chấn động lớn, khen chê không đồng nhất.



Mọi người đều đi, Nhậm Tam Hòa mới lộ diện.



Hắn nhìn Đỗ Quyên mỉm cười, trong mắt hào quang lóng lánh.



Đỗ Quyên biết hắn đang khen mình, nhưng trong lòng cũng không đắc ý, thầm nghĩ mình đọa lạc đến nỗi phải đấu trí đấu dũng với lão đầu, lão thái thái nông thôn. Là thắng, có gì đáng để khoe ra? Nghĩ thế nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, tiếp đón hắn ngồi bên bàn.



Cả nhà Lâm Đại Đầu cũng xông vào, ai cũng tươi cười rạng rỡ.



Nay hai nhà Lâm Hoàng thật thông gia.
Ánh mắt Hoàng Ly sang hẳn lên, ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Ừ."



Lúc này cũng không nói không muốn ăn.



Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi thấy rõ ràng tiểu tâm tư của nàng, nhìn nhau nhịn cười. Bởi vì thương tiếc nàng bị bệnh nên không chọc thủng, mặc cho nàng làm nũng đi.



Phùng Thị nói: "Bà ngoại ngươi cho rất nhiều thịt khô, còn có hai con vịt hun khói. Buổi trưa nương hầm một con vịt, dùng củ cải hầm..."



Đỗ Quyên vội vàng nói: "Hoàng Ly còn chưa khỏi mà, sao có thể ăn nhiều dầu mỡ được. Nương, đừng naua loạn! Không phải còn có màn thầu sao, liền nấu một nồi cây dầu sở, lót dạ thì ăn màn thầu."



Rồi quay sang Hoàng Ly dỗ dành, nói: "Ngươi phải nghe lời ăn kiêng, bệnh mới mau khỏi. Bằng không thấy món ăn mà không thể ăn, còn khổ hơn!"



Hoàng Ly vội gật đầu, cũng cảm thấy không thể bị bệnh tiếp, phải mau khoẻ.



Đỗ Quyên lại nói: "Đại mợ ngâm củ tỏi vào củ nghệ rất khai vị, ngươi ăn còn muốn ăn thêm đó. Cây dầu sở cũng là món mới của ta, không giống cháo gạo và cháo bột ngô. Ta nghĩ ngâm thêm nấm cho vào để thêm vị."



Hoàng Ly kìm lòng không nổi nuốt nước miếng, cũng không giả bộ yếu ớt nữa, lớn tiếng nói với Phùng Thị: "Muốn ăn cây dầu sở."



Hoàng Lão Thực đáp ứng trước tiên, "Nấu, nấu cây dầu sở."



Nói xong mới nhớ tới, hỏi Đỗ Quyên: "Cây dầu sở là cái gì?"



Phùng Thị trợn trắng mắt nhìn hắn, nói: "Hỏi nhiều như vậy làm chi? Đợi lúc ăn thì biết."



Rồi quay sang Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên nói: "Tước Nhi lo việc gia đình vài ngày, Đỗ Quyên cũng đi mệt, hai ngươi ở lại đây bồi Hoàng Ly và thu thập đồ màng về. Nương đi nấu cơm."



An bài xong nàng mới xoay người đi ra ngoài.



Đỗ Quyên vội nói: "Cha, ngươi đi giúp nương nhóm lửa."



Hoàng Lão Thực lập tức đáp ứng, nhanh chóng vui vẻ đi theo ra ngoài.



Phùng Thị đi ở phía trước, không tự chủ mím môi cười.



Nàng biết Đỗ Quyên sẽ phân phó cha nàng đi phụ mình. Khuê nữ thật đúng là tri kỷ.