Điền Duyên

Chương 167 : Chịu thua

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Thêm nữa, nàng cũng không muốn làm quá tuyệt tình.



Ngay cả Tiểu Bảo trưởng thành cũng có ý nghĩ của mình. Bộ dáng nói chuyện ngày đó, rõ ràng là không tán thành hành vi của gia gia nãi nãi.



Tiểu Thuận còn nhỏ, sao biết tương lai không tốt?



Có lẽ sau khi hắn lớn lên sẽ bị gia gia nãi nãi dạy dỗ khác tỷ muội các nàng, cũng có lẽ sẽ có chủ kiến của riêng mình, nhưng đây đều là chuyện tương lai. Nếu nàng vì chuyện xích mích của hai nhà mà ghi hận một đứa nhỏ, thì không phải là nàng cũng cố cháp như gia gia nãi nãi sao!



Nếu sống với người có tính như vậy, nàng nghĩ tới đã thấy khó qua.



Đây cũng là lý do nàng chán ghét gia gia nãi nãi.



Như Phùng Thị và ông ngoại, đối với gia gia nãi nãi hận nghiến răng nghiến lợi, há mồm là mắng "Lão bất tử", "Lão già kia", nhưng bọn hắn chưa bao giờ dạy tỷ muội các nàng không thăm hỏi gia gia nãi nãi, thậm chí hằng ngày đưa hiếu kính gì đó, Phùng Thị không hai lời.



Trái lại Hoàng lão cha và Hoàng đại nương, thập phần "Ân oán rõ ràng": có cơ hội là nói nương nàng không tốt ra sao, hận không thể để tỷ muội các nàng từ bỏ nương mới hết giận; nhúng tay vào việc hôn nhân của các nàng, muốn đoạn tuyệt quan hệ thông gia với Phùng gia.



Cũng không nghĩ lại, Phùng Thị không tốt thì cũng là mẹ của cháu mình, vợ của con mình, máu mủ tình thâm sao có thể nói vứt là vứt?



Kết quả của hành động đó là đem mấy cháu gái càng đẩy càng xa.



Nhưng bọn họ lại không biết hối lỗi, chỉ thấy cháu gái bị Phùng Thị dạy hư.



Thật là kéo không rõ!



Tiểu Thuận nghe lời Đỗ Quyên nói, thực thích, vội năn nỉ nói: "Đỗ Quyên tỷ tỷ, ngươi dạy ta nhận được chữ có được hay không?"



Đỗ Quyên nghĩ nghĩ, nói: "Ta rất bận rộn, ngươi học với Hoàng Ly trước, lúc ta rãnh rỗi sẽ dạy ngươi."



Tiểu Thuận liền lấy lòng Hoàng Ly kêu lên: "Hoàng Ly tỷ tỷ, ta theo ngươi học."



Cái này, ngay cả Hoàng Tước Nhi cũng nở nụ cười, không nghĩ ra vì sao hắn sợ Hoàng Ly như vậy.



Đang nói giỡn, xa xa truyền đến kêu Tiểu Thuận, là Đại Nữu.



Tiểu Thuận vội nói: "Đại tỷ kêu ta về ăn cơm."



Nói xong đứng dậy muốn đi.



Đỗ Quyên gọi hắn lại, lại cầm mấy khối điểm tâm đưa cho hắn, nói: "Hôm kia đưa hai bao cho nãi nãi, cái này cho ngươi ăn. Nãi nãi ném xuống đất, ta đành phải cầm về."



Tiểu Thuận rất thông minh, vội nói: "Ta không để nãi nãi nhìn thấy."



Đỗ Quyên khẽ cười sờ đầu hắn, để cho hắn đi.



Nhà cũ bên kia, bởi vì bị đập một trận, cả nhà đều không có tâm tình.



Đại Nữu nấu cơm chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, không có tâm tư chú ý. Mọi người ăn cơm như là báo cáo kết quả vậy, ăn qua loa một chén cũng không chết đói.



Vì Tiểu Thuận đã ăn ở nhà Đỗ Quyên rồi, chỉ ăn lung tung một chút là xong. Sau bữa cơm, hắn lén cha mẹ chạy vào phòng bếp, cầm một khối điểm tâm cho Đại Nữu, "Đại tỷ, cho ngươi ăn."



Đại Nữu nghi ngờ hỏi: "Ở đâu ra?"




Lâm Xuân cười hì hì nói: "Hoàng gia gia, ngươi còn giận ta sao? Ngày đó trở về, thái gia ta nhéo tai mắng ta. Hôm nay ta bồi lễ cho ngươi. Thịt này do ta nướng, ngươi nếm thử xem." Nói xong đem bát thịt trong tay đặt trước mặt hắn.



Lâm thái gia cười tủm tỉm nhìn tôn tử, quả thực không thể tin vào tai của mình, đương nhiên, cũng có chút không thể tin vào ánh mắt của mình: đứa bé này luôn có chủ ý, đây là làm sao?



Mặc dù nghi hoặc, ngoài miệng lại nhanh chóng tiếp theo câu chuyện, vờ cả giận nói: "Ngươi còn biết nhận sai? Miệng tiện, làm hại Hoàng gia gia ngươi mắng Lâm gia ta "không lớn không nhỏ". Mặt mũi gia đình đều bị ngươi làm mất hết!"



Hoàng lão cha nghe hắn mắng Lâm Xuân, trên mặt không nhịn được, vội hoà giải, cười khan nói: "Con nít nói chuyện, ai cũng không để bụng."



Nói xong chợt nghĩ lại, mặt nóng bừng lên.



Không nên để bụng lời nói của con nít, hắn lớn tuổi rồi lại so đo hơn thiệt, mắng hết cả nhà người ta.



Vì thế vội vàng bổ cứu nói: "Ngày đó ta cũng là... Bị lão Đại làm tức đầu óc u mê."



Lâm lý chính cười nói: "Có tuổi tác, ai không có chút tính tình. Không nói nữa, đều là thân gia, nói những chuyện đó cũng không có ý tứ." Trong lòng cười lạnh không thôi.



Lâm Xuân nói tiếp: "Đều là ta không tốt."



Mọi người thấy hắn ra dáng lãnh trách nhiệm, ồ ồ cười vang.



Tiểu Bảo vỗ vai hắn, cười nói: "Ngươi nướng thêm mấy cây thịt cho gia gia ta ăn, coi như bồi tội." Nói xong, kéo hắn đi ra ngoài.



Trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào của thiếu niên, nói đợi đầu xuân mọi người tụ lại cùng lên núi săn thú.



Đi theo sau Hoàng Ly, Tiểu Thuận bưng một chén thịt nướng vào phòng đưa cho các nữ khách ăn. Đông Sinh cầm đũa theo sau, ba đứa bé líu ríu nói không ngừng.



Hoàng lão cha và Hoàng lão Nhị nhìn thấy tình hình này, có chút ngẩn người.



Lâm thái gia ý vị thâm trường nhìn Hoàng lão cha nói: "Tiểu Bảo nhà ngươi hợp ý với cháu của ta. Tương lai bọn họ khẳng định sẽ thân thiệt, gặp chuyện cũng có thể góp một bàn tay."



Hắn đây là chỉ điểm cho Hoàng lão cha: Hoàng gia có hai cháu trai, cháu gái Hoàng gia gả tới Lâm gia, đối với cháu trai hắn chỉ có lợi, lão hồ đồ mới muốn Lâm gia từ hôn đó.



Hoàng lão cha có thể nói cái gì?



Dù hiểu rõ đạo lý đó, trong lòng như cũ bị nghẹn một hơi.



Chỉ là, khẩu khí này đời này hắn cũng đừng nghĩ được xì ra.



Trong phòng, các nữ khách cũng nói chuyện rất náo nhiệt.



Thật ra Hoàng đại nương còn muốn nhắc lại chuyện lúc trước, muốn đạp Phùng Thị một cước, chứng minh nàng khi dễ cha mẹ chồng ra sao, nhưng con cháu dâu ruột của Lâm gia từ bốn phương Đông Tây Nam Bắc, lôi chuyện từ xưa đến này ra nói, bà nào có phần chen vào. Nghe đến chỗ mấu chốt, còn không tự chủ hỏi thêm, phụ họa, hoàn toàn bị nắm mũi dẫn đi, quên mất hai nhà hôm kia còn cãi nhau.



Cứ như vậy, Hoàng gia và Lâm gia rốt cuộc kết thân.



Oanh oanh liệt liệt một trận khôi hài hạ màn, tốt xấu không có nháo đến mức nâng quan tài vào cửa.



Mặc kệ có thừa nhận hay không, lần này Hoàng lão cha không thể nắm được đại nhi tử.



Người thôn Thanh Tuyền không khỏi cảm thán thế sự biến đổi thất thường, rất mong đợi xem việc hôn nhân của Lâm Xuân và Đỗ Quyên, không biết là thuận lợi hay sẽ có biến hoá mới.