Điền Duyên

Chương 17 : Người trong núi

Ngày đăng: 12:54 30/04/20


Đỗ Quyên bị chọn mắt rốn trước, đâm lỗ tai, sau đó Vương nãi nãi lại lấy

trứng gà luộc chín lột vỏ lăn lộn trên mặt nàng, làm nàng kinh dị không thôi: đây là làm mỹ dung?



Tiếp theo, Vương nãi nãi lại dùng một nhánh hoàng liên mới hái lau vài cái trên miệng nàng, nói: “Hoàng

liên hoàng liên, trước khổ sau ngọt!”



Cái này tốt, Đỗ Quyên nghĩ.



Không dễ dàng xong xuôi, chơi đùa nàng buồn ngủ, trên người lại nhẹ nhàng khoan khoái hơn.



Khi nàng mặc vào tiểu áo kép và quần màu hồng thêu hoa vàng bà ngoại mang

đến, mang vào đôi hài nhỏ đầu hổ, bên ngoài lại đeo túi hồng, lập tức

đưa tới những lời tán thưởng và tiếng khen ngợi. Có người khen vải dệt,

có người khen may vá thêu thùa, lời không dứt lọt vào tai.



Áo và quần được chuẩn bị cho con trai của Phùng Thị, bị Đỗ Quyên hưởng dụng.



Nháo xong, nàng tỉnh táo lại, đối với mọi người lại cười.



Tiểu di (dì út) nhìn nàng thương quá, lại ôm nàng đi ra ngoài, dạo quanh

viện, lúc thì dẫn nàng xem gà, một hồi đùa nàng xem chó, một hồi lại xem hoa cỏ.



Đỗ Quyên tắm rửa, thần thanh khí sảng, nhìn cổ thôn trước mắt, tai nghe âm thanh đùa giỡn trong phòng tràn ngập vui vẻ, mũi đầy hương vị từ phòng bếp bay ra, tâm tình phá lệ thư sướng.



Người thôn Thanh Tuyền làm tiệc tắm ba ngày cũng chỉ là ăn bữa mì sợi. Tới

nhiều, thì không được. Có vài người chỉ đưa hai cân bột, nếu làm phong

phú còn chưa đủ cho hắn ăn.



Bởi vậy, Hoàng gia hôm nay buổi trưa cũng ăn mì.



Nhưng Phùng Trường Thuận mang không ít thứ đến, vì thế Phùng bà mụ phân phó

thái một ít thịt, xào với rau xanh tươi non hái trong núi, xem như mì

sợi thêm thức ăn.



Nhất thời, tiệc tắm ba ngày lên cấp.



Người hỗ trợ bận rộn đến mức phá lệ có tinh thần, đi đường đều mang tiếng gió, nói chuyện cũng đặc biệt vang dội.



Trong phòng bếp mùi thịt khuếch tán, gà trong sân bỗng nhiên lên tinh thần,
Nhi, đưa tiểu di chơi một hồi. Nương, Hoa Nhi dễ thương như vậy, ta muốn ở lại nhà đại tỷ thêm vài ngày.”



Phùng bà mụ liếc nàng một cái, nói: “Nói thẳng ra là ngươi muốn chơi đi. Đừng mượn cháu ngoại ta nói chuyện.”



Phùng Minh Anh nghe xong không thuận theo, làm nũng với mẹ nàng.



Đỗ Quyên thay tã xong, lại bị Phùng Thị ôm vào ngực, làm cho nàng bú sữa.



Nàng ra sức hút, lại như cũ cái gì cũng không hút ra.



Phùng bà mụ kinh ngạc nói: “Đã là ba ngày cũng nên xuống sữa. Đây là có chuyện gì?”



Phùng Thị không lên tiếng.



Phùng bà mụ sợ con gái khổ sở, nói: “Sinh đứa nhỏ muộn vài ngày mới xuống sữa cũng không phải là không có, việc này không cần phải gấp gáp. Ngươi

nghỉ ngơi trước, ta ôm nàng đi cách vách tìm Lâm gia.” Nói xong ôm lấy

Đỗ Quyên đi ra ngoài, Phùng Minh Anh và Hoàng Tước Nhi cũng đi theo.



Phùng Thị nhìn bóng dáng nương, mãi cho đến nhìn không thấy còn ngẩn người.



Bên ngoài, nắng chiều đỏ nửa bầu trời. So với giữa trưa, nắng nhạt hơn nhiều, chim về rừng cảnh sắc an tường.



Bên tay phải trước lều cỏ là một đống lớn cành tùng, Phùng Trường Thuận

mang theo con rể Hoàng Lão Thực và con trai Phùng Hưng Phát dùng đao chẻ củi, vừa chỉ bảo con rể: “... Không phải cha nói ngươi, con rể, ngươi

cả ngày vội cũng không đâu vào đâu, không có đầu đuôi, cũng không an

bài, ta thay ngươi sốt ruột. Cứ nói củi lửa này, nhánh tùng tốt như vậy

lại cứ chất đống ở cửa bếp lò, làm nhà bếp như phòng củi. Ngươi cần mẫn

chút, chặt nó thành từng khúc, dài ngắn như nhau, lấy cỏ cột 4, 5 cây

lại với nhau là xong! Lúc vợ ngươi nấu cơm, không cần khó khăn bẻ gãy,

dùng cặp gắp than kẹp bỏ vào bếp lò, đỡ tốn sức. Củi này, toàn bộ đều

chặt thành cây nhỏ, mười cây cột thành 1 bó, từng bó chỉnh tề, chất đống ở phòng củi, nhìn cũng nhẹ nhàng khoan khoái...”



Hắn nói một hơi, khoa tay múa chân, Hoàng Lão Thực một mực gật đầu, hoặc nói “Dạ!”



Phùng Hưng Phát khó chịu cúi đầu làm việc, không nói lời nào.