Điền Duyên

Chương 170 : Lão hổ Như Gió

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Hai năm trước Như Gió bắt đầu ở cùng Lâm Xuân.



Lúc ấy mẹ của Như Gió đi săn mồi bị trọng thương, Lâm Xuân và Cửu Nhi nhìn thấy, muốn thừa cơ hội bỏ đá xuống giếng giết chết cọp mẹ.



Nhưng con cọp mẹ kia che chở Như Gió, hung tàn nhìn bọn họ như muốn làm cuộc giao tranh cuối cùng.



Lâm Xuân nhìn thấy không đành lòng, ném hai con thỏ qua, kéo Cửu Nhi đi.



Qua hai ngày, Lâm Xuân nhớ thương con cọp con kia, lại chạy đi xem.



Cọp mẹ chết, cọp con đói bụng đến phải "ngao ngao" gọi, nằm bên người cọp mẹ, thập phần uể oải đáng thương. Gần đó, còn có một con báo ẩn núp, nhìn cọp mẹ nằm dưới đất, do dự không biết nên tiến lên hay không.



Lâm Xuân đuổi con báo đi, cứu Như Gió, lại đem cọp mẹ chôn.



Hắn cũng không biết tại sao lại mềm lòng như thế, buông tha cọp mẹ, không lột da của nó, cũng không nghĩ đem Như Gió đi ra ngoài núi đi bán lấy tiền.



Nhưng Như Gió còn nhỏ, chưa thể tự mình đi săn. Sau khi ăn con thỏ Lâm Xuân săn được xong, liền ỷ lại vào hắn, lúc đi muốn đi theo hắn.



Lâm Xuân đâu dám mang nó về.



Đây chính là lão hổ, không phải mèo, trong bản chất có dã tính tự nhiên. Đừng nhìn hiện tại dịu ngoan, quay đầu mang về nhà, gà heo bị tai ương là thứ yếu, một ngày nào đó hung tính đại phát, đem Đông Sinh làm điểm tâm ăn mất, hắn tìm ai lấy thuốc hối hận đây?



Bởi vậy, hắn kiên quyết không chịu mang nó trở về.



Đe dọa một hồi, hắn đem Như Gió nhét vào hang hổ, sau đó vội vàng chạy.



Lại qua vài ngày, hắn cùng Cửu Nhi đến xem Như Gió.



Bọn họ thấy cọp con sinh tồn quả thật gian nan, hơn nữa thiếu niên thích chơi đùa nên mang theo Như Gió đi săn thú, cố ý bắn bị thương con mồi để Như Gió truy đuổi, rèn luyện năng lực đi săn của nó.



Mỗi lần săn thú kết thúc, bọn họ đều để lại ít con mồi cho Như Gió, sau đó đe dọa, rồi chạy trốn, có khi còn phải đi đường vòng, chỉ vì muốn cắt đuôi cọp con.



Năm sáu tháng trôi qua, hai người hoàn toàn quen thuộc với Như Gió.



Như Gió rất có linh tính, có thể xem hiểu một ít ánh mắt và thủ thế của bọn họ, còn có thể nghe hiểu vài lời. Làm cho người kinh dị nhất là, mặt ngoài nó ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng lại có tính toán khác.




Từ đó, Như Gió xem như an thân ở Lâm gia.



Nó rất thù dai. Vì Lâm Đại Đầu mấy lần muốn Lâm Xuân làm thịt nó, nó thủy chung không thích hắn, động một chút là hướng hắn rống to. Nhìn hắn sợ tới mức mặt biến sắc, nó dào dạt đắc ý.



Lâm Đại Đầu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.



Nhưng đến cùng lòng người giảo hoạt hơn dã thú nhiều, hắn dựa vào tính tình cao ngạo của Như Gió, lúc muốn ăn món ăn thôn quê, hắn cố ý chỉ vào nó mắng to, nói nó ăn hao tốn đồ của mình, bởi vì hiện tại Như Gió ăn uống ở Lâm gia.



Như Gió sinh khí, liền lên núi tha một con hươu bào hoặc là nai về.



Bây giờ những động vật nhỏ như chim trĩ và thỏ nó không thèm bắt.



Lâm Đại Đầu dương dương tự đắc, không biết mệt thúc giục Như Gió.



Đỗ Quyên thấy được bĩu môi, cười nhạo nói: "Đại Đầu bá bá, ngươi thật có tiền đồ, cùng Như Gió đùa giỡn tâm nhãn. Nó cũng như Đông Sinh lúc lên hai lên ba thôi. Ngươi khi dễ một đứa con nít, không cảm thấy đuối lý? Muốn nó lên núi săn thú, trực tiếp nói với nó là được."



Hiếm khi nét mặt già nua của Lâm Đại Đầu đỏ lên.



Nhưng hắn có cách gì, súc sinh này rất mang thù, hắn không nói nó được.



Đỗ Quyên cảm thấy, vạn vật đều có linh tính. Lâm Xuân có được Như Gió không phải dựa vào thuần hóa, mà là dùng chân tình đổi lấy. Bởi vậy, trước nay nàng không coi Như Gió như thú cưng, mà thực tôn trọng tôn nghiêm của vua bách thú.



Mỗi lần Lâm Xuân đi tìm Đỗ Quyên, Như Gió đều theo chân, rất thích nàng.



Bây giờ nhìn thấy Đỗ Quyên, nó nhào tới cùng nàng chào hỏi.



Mặc dù biết hổ này không cắn người, các thiếu nữ vẫn bị nó doạ sợ tới mức đồng loạt lui về phía sau. Hoàng Tước Nhi cũng không ngoại lệ, chỉ có Đỗ Quyên cười hì hì gọi "Như Gió!"



Lâm Xuân thấy Đỗ Quyên cõng Hòe Hoa, nhướng mày, chạy gấp tới.



Hỏi rõ tình hình xong, hắn đưa ngón cái và ngón trỏ vào trong miệng, ngửa mặt lên trời huýt sáo vang dội, Như Gió cũng mở rộng yết hầu rống một tiếng, thanh chấn sơn dã.



Thổi một trận, Lâm Xuân mới đối với Đỗ Quyên nói: "Ta đến."