Điền Duyên

Chương 178 : Đồ Cưới

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Số phận Lâm gia tươi sáng.



Nông thôn có thuyết pháp: nếu chim yến làm tổ dưới mái hiên, gia nghiệp nhất định hưng vượng.



Dưới mái hiên Hoàng gia có một tổ yến.



Dưới mái hiên nhà cũ Lâm gia có 2 tổ yến. Lần này phá sập nhà chính, tổ yến chẳng những không có bị dọa chạy, ngược lại đổi đến Đông sương phòng một lần nữa dưới mái hiên xây 2 cái tổ mới, có thể thấy được đối với Lâm gia có bao nhiêu quyến luyến.



Không chỉ như thế, Lâm gia còn có một con hổ, đuổi cũng đuổi không đi.



Thu Sinh lên núi săn thú, cho dù có thu hoạch cũng phải ra sức khiêng về. Từ lúc có Như Gió, cách vài ngày là từ trên núi tha về một món ăn thôn quê, cả nhà thịt ăn không hết, thường cho người thân cận. Vừa rồi Lâm Xuân còn đưa mấy cân thịt hươu bào cho Hoàng gia.



Mặt khác, bốn đứa con trai Lâm gia quả thật đều rất xuất sắc, có thể làm.



Cho nên, trừ bỏ Hạ Sinh đã định thân, Thu Sinh và Xuân Sinh đều bị người nhìn chằm chằm, tới cửa cầu hôn không biết bao nhiêu, rất nhiều phụ nhân hễ rảnh là tìm vợ Đại Đầu làm thân,, ngay cả Đông Sinh12 tuổi cũng bị người dòm ngó.



Trái lại Hoàng gia, Đỗ Quyên đã đến tuổi làm mai lại không có người hỏi thăm.



Hoặc nói là không dám đến.



Đầu tiên là năm đó Đỗ Quyên chính miệng nói, việc hôn nhân của nàng, Ngư nương nương có sắp xếp, bởi vậy người bình thường không dám đi cầu.



Lại có hai nhà Lâm Hoàng năm xưa có nói qua định thân, Đỗ Quyên và Lâm Xuân rất thân cận, người ta không dám tiến tới, nhưng Lâm Xuân lại bị người mơ ước, tới cửa cầu thân rất nhiều, có thể thấy được xã hội này nam nữ quá bất bình đẳng.



Thứ ba là Đỗ Quyên quá xuất sắc, cũng quá mạnh mẽ, ngay cả gia gia nãi nãi cũng không thể chế phục nàng, cho nên người bình thường căn bản không dám cưới.



Cuối cùng là người muốn cưới lại biết rõ mình. Đỗ Quyên đối với bọn họ mà nói, có chút mong muốn không thể thỏa được. Bởi vậy cũng không dám đến.



Bởi vậy Hoàng Ly sớm thả lời muốn chiêu con rể tới cửa, trước cửa Hoàng gia có thể giăng lưới bắt chim, 2 khuê nữ như hoa như ngọc cứng rắn không người hỏi thăm.



Phùng Thị cũng không quan trọng, dù sao người bình thường nàng cũng chướng mắt.




Không phải Đỗ Quyên chỉ lo phong nhã. Qua ít ngày nữa, nàng sẽ trồng đậu côve và bí đỏ dưới chân tường. Đến thời điểm, đậu côve cũng leo lên đầu tường, cùng hoa kim ngân tranh nhau ánh sáng. Màu tím của hoa đậu côve rơi xuống, rồi đậu cove kết trái, tùy tay có thể hái. Dây bí đỏ đthì sẽ lan tràn dọc theo chân tường. Vạch những phiến lá to ra tìm kiếm bí đỏ là chuyện nàng thích làm nhất.



Thấy nàng đi ra thông khí, Hoàng Ly cũng nhịn không được nắm tiểu Viễn Thanh chạy tới.



Hoa nguyệt quế màu hồng nhạt tinh thuần, hơn nữa mang theo giọt sương trong suốt, Đỗ Quyên rất yêu thích, hái hai đóa xuống cài lên đầu Hoàng Ly và tiểu Viễn Thanh.



Vợ Đại Đầu nhìn cười nói: "Con gái thường thích hoa cỏ."



Mới nói xong, cách vách tường Đông Sinh hô lớn: "Nương, mợ tới."



Nàng nghe xong sửng sốt, vội hỏi: "Mợ nào?"



Đông Sinh trả lời: "Đại mợ. Còn có Tiểu Phương biểu tỷ và Tiểu Liên biểu tỷ."



"Nga, tới!" Vợ Đại Đầu nghe nói xong, vội vội vàng vàng cắm kim vào đế giày, thu gọn chỉ khâu, đứng dậy đi ra ngoài, "Ngươi nói có phải là ta không có phúc, không dễ dàng tranh thủ thời gian đi ra dạo một hồi, trong nhà lại có người tới. Mới đi ra có một lát!"



Phùng Minh Anh cười nói: "Sao lại không phúc, đây không phải là có sẵn người tới giúp sao."



Vợ Đại Đầu vội vàng chạy, không nghe lời nói.



Phùng Minh Anh nói khẽ với Phùng Thị cười nói: "Lại tới nữa!"



Nháy mắt mấy cái, cho Phùng Thị một ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ.



Phùng Thị nhìn về phía Đỗ Quyên đứng lặng trong mưa, thầm thở dài.



Lâm Xuân đại mợ mang theo khuê nữ nhà mình và chất nữ đến, để hỗ trợ cho em chồng. Bởi vì Lâm gia muốn khởi công xây nhà, mỗi ngày việc nấu nướng rửa dọn rất nhiều, em gái chồng một mình, đích thực rất mệt.



Đương nhiên, còn có tâm tư khác.