Điền Duyên

Chương 185 : Bảo lưu dấu gốc của ấn triện

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Hòe Hoa thấy hắn cười với mình, lộ ra hàm răng trắng nõn chỉnh tề, trong lòng bị vui sướng nhồi đầy, nhất thời đỏ bừng mặt, cúi đầu lộng vạt áo, ngại ngùng nói: "Nào có ngon như Đỗ Quyên làm! Nàng phải dạy ta vài lần. Ta chính là dốt."



Cùng Đỗ Quyên thân cận là có thể thân cận Lâm Xuân.



Nàng nói tới nói lui đều cho thấy, mình do Đỗ Quyên một tay dạy dỗ.



Quả nhiên Lâm Xuân cười nói: "Rất khá, không kém hơn Đỗ Quyên làm."



Hòe Hoa xấu hổ cười, nhìn thiếu niên.



Vừa rồi ở cách vách, rất nhiều thiếu nữ tụ tập tại một chỗ, khắp sân muôn hồng nghìn tía, người ta nhìn hoa cả mắt, bởi vậy không cảm thấy nàng đặc biệt. Hiện tại, nàng đứng ở công trường phụ cận, chung quanh đều là hán tử và thiếu niên làm việc, nàng tựa như một bông hoa trong rừng cây, gây nhiều chú ý.



Tuy xấu hổ lại không xấu hổ, đứng sừng sững như ngọc, trên mặt mang nhợt nhạt cười khẽ, má lộ ra 2 lúm đồng tiền nhỏ, đừng nói Hoàng Tiểu Bảo, ngay cả Thu Sinh cũng nhìn thêm hai mắt, những thiếu niên khác càng si mê hơn.



Trong lòng cao hứng, Hòe Hoa liền hỏi mọi người: "Các ngươi muốn ăn cái gì? Nói cho ta biết, ta nói với Đỗ Quyên. Nàng chuyên môn quản việc này. Nếu tối nay làm không kịp, ngày mai làm cũng thế."



Lâm Xuân vội nói: "Đúng. Các ngươi muốn ăn cái gì thì nói với Hòe Hoa đi."



Đỗ Quyên ra mặt quản lý hậu trù, nương hắn không cần quan tâm. Tối qua cha mẹ hắn còn nói, Đỗ Quyên dẫn đầu một đám thiếu nữ an bài cơm nước ai cũng khen, còn tiết kiệm đồ ăn, thịt, bột gạo, cho nên hôm nay dứt khoát đem tất cả đồ giao cho bên kia làm, nhóm phụ nữ bên này chỉ nấu cơm, nấu nước, rửa bát đũa và những việc vặt.



Lời Lâm Xuân nói làm tim Hòe Hoa nhảy nhót lần nữa.



Các thiếu niên liền đề nghị đủ thứ. Có người nói thích ăn miến xào. Kẻ thì nói buổi sáng muốn uống cây dầu sở ăn bánh ngô, người nói muốn ăn sủi cảo...



Hòe Hoa mỉm cười nghe, yên lặng nhớ.



Có lẽ là tâm tình tốt, nàng càng thấy mình tai thính mắt tinh, tâm tư linh động. Thấy bên chân có một gỗ nhỏ, khom lưng nhặt lên, cười đối với Cửu Nhi và Lâm Xuân nói: "Xem cái này, có giống Đỗ Quyên vẽ con heo nhỏ không?"



Các thiếu niên ngồi trong phòng chính phụ cận công trường, bên cạnh là nơi thợ mộc làm việc, để mấy cái băng ghế, có mấy cây to, lại chất đống rất nhiều ván gỗ. Hòe Hoa nhặt khối gỗ đó, chính là vật liệu thừa thợ mộc cưa xuống.



Nói khối gỗ giống như heo con, đầu tiên là Hoàng Tiểu Bảo buồn bực, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới cũng không nhìn ra hình con heo. Quế Hoa phốc xuy một tiếng cười.




Hòe Hoa nghe không vô, lôi kéo nàng đi ra ngoài, vừa nói: "Nương, thái dương đã xuống núi, nên về nhà nấu cơm. Một lát nữa ta cũng muốn về nhà..."



Quế Hương cũng cùng mợ lên tiếng tiếp đón đi.



Nhìn theo bóng dáng hai mẹ con, vợ Đại Mãnh nói với vợ Đại Đầu: "Hòe Hoa thật không sai, chỉ là lão nương không ra gì."



Đáng tiếc, nếu không Hòe Hoa cũng xứng với Cửu Nhi của nàng.



Vợ Đại Đầu gật đầu nói: "Cũng phải. Vừa rồi nàng nói này nọ làm ta sợ nhảy dựng. May mà Hòe Hoa tới, bằng không, Xuân Nhi muốn phát tác."



Vợ Đại Mãnh khinh miệt nói: "Chút tâm tư của nàng ai nhìn không ra? Vừa rồi Hòe Hoa giận đến mặt đỏ lên. Nương không đúng đạo, trai gái đều thấp hơn người khác một khúc."



Nói là nói như vậy, trong lòng không thể không thừa nhận, Hòe Hoa có thể làm lại hào phóng, cũng không kém người ta.



Vợ Đại Đầu hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, liền nhỏ giọng nói: "Ta cùng hắn cha giúp Thu Sinh định cháu gái nhà mẹ đẻ, bằng không Hòe Hoa thật không sai, Thu Sinh mới có thể để ý..."



Lời còn chưa dứt, vợ Đại Mãnh liền lắc đầu nói: "Ngươi nghĩ cho tốt, người phụ nữ kia tâm rất lớn, sẽ không vui vẻ đâu. Nàng kiến thức hạn hẹp, cảm thấy tay nghề Thu Sinh không bằng Xuân Nhi kiếm tiền nhiều nên mới nhìn chằm chằm Xuân Nhi. Nàng coi trọng Cửu Nhi, cũng là thấy Cửu Nhi học võ công với Nhậm huynh đệ, trong thôn người săn thú bình thường không cách nào so sánh được. Đừng nói ngươi giúp Thu Sinh định Tiểu Phương, dù tính không định thì chớ cùng nhà nàng kết thân, hai người cũng phiền phức. Cô của Cửu Nhi cũng là mối phiền phức nhất của đường ca tẩu này."



Vợ Đại Đầu nghe xong đầy mặt thất vọng.



Kỳ thật, việc hôn nhân Thu Sinh còn chưa định đâu. Nàng và Lâm Đại Đầu là muốn định Tiểu Phương, xem ra Thu Sinh cũng không mấy vui vẻ, cho nên nàng mới dùng lời thăm dò.



Nghe ý tứ của đại tẩu, xem ra là không thích hợp, nàng liền ngừng tâm tư.



Lại nói Hòe Hoa và Quế Hương trở lại sân Hoàng gia, rất nhanh nhóm thiếu nữ đều biết Lâm Xuân vì Hòe Hoa điêu khắc ấn triện. Mọi người tâm tư bất đồng.



Hoàng Tước Nhi không biết tâm tư chân chính của Đỗ Quyên, nhận định muội muội sẽ gả cho Lâm Xuân, bởi vậy nhìn về phía Hòe Hoa ánh mắt rất bất mãn, lại không thể nói cái gì.



Hòe Hoa thấy những người ghen tị cố ý trước mặt Đỗ Quyên nói không ngừng, liền cười nói: "Đỗ Quyên mới không hiếm lạ cái này đâu. Nàng và Lâm Xuân như huynh muội ruột thịt, muốn cái gì, Lâm Xuân còn không lập tức làm cho nàng, còn làm dụng tâm cẩn thận nữa. Không giống ta, vốn không dám phiền toái Lâm Xuân, là Cửu Nhi nói thứ này không tốn thời gian, hắn mới giúp ta làm."