Điền Duyên

Chương 196 : Ăn cơm

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Vài ngày nay náo loạn vài trận, Lâm Xuân cảnh giác vạn phần, cho nên vừa nghe thấy sân Hoàng gia có động tĩnh liền chạy vội tới, Nhậm Viễn Minh chưa kịp đi gọi nữa.



Vừa tiến đến, đã nghe người ta nói Tiểu Liên xảy ra chuyện, nghe Bát Cân ầm ĩ không chịu nổi, đã hiểu được một nửa. Một khắc kia, hắn muốn giết người. Chỉ là rất kỳ quái, sau cơn giận dữ hắn phá lệ bình tĩnh, bước nhanh đón đầu Bát Cân, ngắm chuẩn mũi hắn, không nương tay đấm một quyền, làm hắn hôn mê.



Đám người Cửu Nhi đuổi tới, nhìn thấy Bát Cân đầy mặt máu, ngồi phịch trên đất như một bãi bùn nhão, đều hút một ngụm khí lạnh —— cái này mới thật là ác!



Lâm Xuân đối với Cửu Nhi nói: "Tìm hai người, khiêng con chó này tới từ đường đi."



Cứ chờ gia pháp Lâm gia xử trí đi!



Cửu Nhi cũng rất hận, vội kêu 2 đường huynh đệ tới khiêng Bát Cân.



Bát Cân cũng là thiếu niên, cũng học chút thủ đoạn săn thú, tuy kém Cửu Nhi, nhưng xương cốt thân mình rất tốt. Vừa rồi Lâm Xuân một quyền đánh ngất xỉu hắn, bây giờ bị người khiêng, rất nhanh tỉnh lại.



Hắn trừng Lâm Xuân, nói: "Đỗ Quyên là vợ ta..."



Một lời chưa xong, Lâm Xuân lại một cái tát đi qua, máu tươi vẩy ra.



Cửu Nhi cũng ác đá hắn một cước, bị hắn đá lăn lộn dưới đất vài vòng, không còn chút hình tượng nào.



Bát Cân biết tâm tư 2 đường ca, đều thích Đỗ Quyên, muốn nháo to lên để bọn họ buông tay không dám cưới Đỗ Quyên. Bởi vậy hắn cắn răng nhịn đau, kêu Đỗ Quyên là vợ hắn, khi còn nhỏ liền...



Sắc mặt Lâm Xuân lành lạnh, không chờ hắn nói xong, liền nắm áo xách hắn lên, đưa tay phải ra một quyền vào mặt bên trái hắn.



Tai trái Bát Cân ong ong, mắt nổ đom đóm, lần nữa hôn mê bất tỉnh.



Trong đám người ở đây có đệ đệ Bát Cân. Thấy ca ca bị đánh đến như vậy, sợ choáng váng.



Đợi tỉnh táo lại, kêu khóc chạy đi tìm người, nói ca ca bị đánh chết.



Cũng không cần tìm, Hạ Sinh đã đem Lâm thái gia, Lâm đại gia (là lý chính, đã từ chức), Lâm Đại Mãnh, Lâm Đại Đầu tới.



Cha mẹ Bát Cân cũng theo tới.



Cha hắn là ngũ đệ của Lâm Đại Mãnh, gọi Lâm Đại Thắng.




Vợ Đại Đầu một tay bịt nàng miệng, thống hận không thôi.



Còn ngại gây chuyện không đủ, không đủ loạn, không đủ mất mặt?



Lâm Đại Đầu và Thu Sinh cũng lại đây quát bảo ngưng lại, muốn đuổi đám người nhị mợ đi.



Nhưng đã quá chậm, Phùng Minh Anh cũng chạy tới, còn có đám người Hoàng đại nương.



Phùng Minh Anh chỉ vào mũi nhị mợ nói: "Ngươi dám thử mắng thêm một chữ nữa xem!"



Vợ Đại Đầu biết nàng lợi hại, sợ nháo lớn, vội vàng nói: "Tiểu di nàng, ta lập tức mang nàng đi. Bước đi!"



Hoàng đại nương vỗ tay lên tiếng mắng: "Không biết xấu hổ! Khuê nữ mình tìm đàn ông, xảy ra chuyện lại đổ thừa cháu gái lão nương. Ngươi, già rồi mà không đứng đắn, mới dưỡng ra tiểu tao hóa như vậy..." (chửi theo lối bình dân = đồ cái thứ già mà không nên nết mới nuôi ra thứ *ĩ con như vậy) 



Mấy năm qua, mẹ chồng nàng dâu Hoàng gia lần đầu liên thủ, nhất trí đối ngoại!



Việc này cũng không đại biểu các nàng hòa hảo như lúc ban đầu. Hoàng đại nương như cũ vẫn chướng mắt con dâu cả, trước mắng nhị mợ xong, tiếp đó liền mắng Phùng thị: "Ngươi không phải rất lợi hại sao? Chỉ biết lên mặt với bà bà, đối với người ngoài thì sợ hãi, coi người ta như Bồ Tát thờ trong nhà, còn để khuê nữ đi hầu hạ. Kết quả thì sao, xong việc rồi còn sỉ nhục đẩy khuê nữ ngươi vào chỗ chết. Ngươi còn có mặt mũi nào hả?"



Phùng Thị bị bà bà chọc trúng tâm phế, nhào về hướng nhị mợ, vài người kéo lại không nổi.



Trong hỗn loạn, Hoàng Lão Thực sắc mặt dữ tợn, cũng không biết từ đâu lấy cây đòn gánh đến, đập vào người nhị mợ. Nhưng hiện trường người đông, lôi kéo khuyên giải, ngươi đẩy ta kéo, đòn gánh lại rơi trên người Lâm Đại Đầu.



Lâm Đại Đầu "Ái dà" một tiếng, xoay người giữ chặt hắn, dậm chân nói: "Lão Thực huynh đệ, ngươi đánh ta làm cái gì? Phụ nữ cãi nhau, chúng ta nam nhân đừng náo loạn. Nên khuyên ngừng lại, mọi người ngồi xuống nói chuyện."



Hoàng Lão Thực cao giọng nói: "Lão tử đánh chết nàng! Dám mắng khuê nữ ta?"



Hắn mới mặc kệ quy củ "trai hiền không cùng nữ đấu" gì đó.



Lâm Đại Đầu thấy hắn cứng đầu, đành phải ra lệnh cho Thu Sinh ngăn hắn lại, không cho hắn động thủ.



Lâm Xuân nhìn cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi, thúc thủ vô sách (= bó tay).



Lúc này hắn muốn mở miệng nói chuyện, khẳng định sẽ đắc tội với cả hai bên, đều sẽ không chịu nghe hắn. Nếu phải gầm lên một tiếng để trấn trụ, tựa hồ cũng không thỏa đáng, bởi vì cha mẹ, ca ca, đại bá, Đại gia gia, thái gia gia, trưởng bối đều ở đây, hắn chỉ là tôn tử, bối phận rất thấp.