Điền Duyên

Chương 213 : Hoàng gia nhi tử

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Đỗ Quyên không để ý nàng, bỏ đi.



Chỉ cần đừng lấy danh nghĩa của nàng mà đi theo, mặc kệ ngươi đi đâu.



Lại nói, Nhị Nha người ta đi ra ngoài với ca ca, có việc có ca ca ra mặt.



Hòe Hoa bộ dáng văn tĩnh, thích một mình cùng bọn họ chạy khắp nơi, chắc là có suy nghĩ lãng mạn: thiếu niên nam nữ cùng nhau đi ra ngoài, con gái luôn được con trai ân cần chiếu cố, săn sóc che chở, xảy ra chuyện cũng không sợ. Cảnh xuân khắp núi có thể ngắm, có thể vui đùa, còn có thu hoạch, quá tốt!



Nhưng có trời đất chứng giám, Đỗ Quyên nàng mỗi lần đi ra ngoài cũng là vì sinh kế.



Nàng thật sự như con trai đánh cá săn thú!



Quả nhiên, Nhị Nha và Tiểu Quả Cân đi tới chào hỏi.



Tiểu Quả Cân cười nói với Hoàng Tiểu Bảo: "Đi chung đi!"



Đỗ Quyên bĩu môi nói: "Không dám đi chung với ngươi đâu. Chúng ta không có thời gian lề mề với ngươi. Hai  huynh muội người vẫn nên ngoan ngoãn ở cửa chơi đi, chúng ta phải đi rất xa đó. Xem tỷ ta cũng không đi."



Nói xong thúc giục Hoàng Ly, Hoàng Tiểu Thuận mau đuổi theo.



Tiểu Quả Cân biết công phu của tỷ muội các nàng, tiếc rẻ nói: "Lại muốn đi xa?" Rồi nhìn Nhị Nha nói, "Vậy chúng ta ở cửa đi, ngươi đuổi không kịp các nàng đâu."



Nhị Nha cũng tiếc hận không thôi.



Nàng thật muốn đi với Đỗ Quyên, vừa lúc Hoàng Tiểu Bảo cũng có mặt.



Đỗ Quyên thấy bọn họ không cố đi theo, cười, cảm thấy đây mới là biết nhìn.



Bởi vậy quay đầu cười với Hòe Hoa nói: "Hòe Hoa, xem Nhị Nha kìa, ngươi nên học nàng một chút, đừng cậy mạnh. Ta thấy ngươi nên kiên nhẫn dưỡng chân cho khoẻ hẳn đi. Thân thể là quan trọng nhất."



Hòe Hoa nhìn nàng đi xa, trong lòng khó chịu vạn phần.



Rõ ràng Đỗ Quyên có thể mang nàng đi, dù nàng không đi nhanh, nhưng vừa lúc Lâm Xuân có mặt, có thể nắm nàng chạy —— nàng từng thấy qua hắn dắt Đỗ Quyên. Không những Đỗ Quyên không mang nàng theo, có nghĩa là không muốn nàng hỗ trợ Lâm Xuân. Vì sao?



Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Bát Cân, nàng hoài nghi mình?



Không có khả năng!



Nàng không làm gì cả, nàng dựa vào cái gì nói là nàng làm?
Hoàng Tiểu Bảo hết cách, cũng vào trong rừng thay đổi xiêm y. Xong mọi người mới trở về.



Một đường chạy gấp về nhà, đã là ban đêm.



Đã thấy trước cửa Hoàng gia tốp năm tốp ba người đứng, thấp giọng nói gì đó. Thấy bọn họ trở lại, có người gọi: "Đỗ Quyên trở lại."



Đỗ Quyên thở hồng hộc gật đầu, vô tâm trả lời với bọn họ, đi thẳng vào nhà.



Mới đỡ giỏ cá từ trên lưng xuống, Hoàng Tước Nhi nghe tiếng từ trong phòng bếp chạy đến, lau mắt nói: "Đỗ Quyên! Nương nói... Chúng ta có một tiểu huynh đệ, lớn bằng ngươi, tìm được."



Hoàng Ly thất thanh nói: "Đại tỷ nói thật?"



Hoàng Tiểu Bảo và Tiểu Thuận nghe choáng váng, mình nhìn Hoàng Tước Nhi.



Hoàng Tước Nhi gật đầu, khịt khịt mũi nói: "Là thật."



Đỗ Quyên không ngạc nhiên chút nào, nói: "Ta biết. Nương đâu?"



Hoàng Tước Nhi ngạc nhiên thấy nàng bình tĩnh như vậy, nói: "Nương ở trong phòng. Gia gia nãi nãi đều tới, cha nuôi ngươi cũng tới rồi, đang tiếp đón quan sai và Dương gia. Dương gia nhặt được huynh đệ ta. Hắn bây giờ gọi là Dương Nguyên. Hiện tại hắn..."



Nói xong thấp giọng khóc.



Đỗ Quyên vừa nghe vừa gật đầu, sau khi nghe xong tâm trĩu xuống.



Hoàng Ly kinh hoảng hỏi làm sao.



Lâm Xuân ghé sát vào Đỗ Quyên thấp giọng nói: "Đừng vội, đi vào hỏi rõ rồi nói. Việc này không nhất định là chuyện xấu."



Đỗ Quyên gật đầu, hít sâu một hơi, đi vào nhà chính.



Chỉ thấy Hoàng lão cha, Lâm Đại Mãnh đang tiếp đón 2 vị quan sai và một hán tử trong nhà chính. Hoàng Lão Thực và Nhậm Tam Hòa ngồi ở ghế dưới, đang nói chuyện.



Hoàng đại nương nghe thanh âm, vội vàng từ trong phòng Đỗ Quyên đi ra, nói: "Đỗ Quyên, ngươi nói mẹ ngươi có bao nhiêu ác độc: năm xưa sinh song thai, làm mất huynh đệ ngươi, trở về cũng không nói, giấu diếm chúng ta mấy năm nay. Nếu không phải nhà người ta tìm đến, đời này coi như không có con trai."



Phùng Minh Anh đang ở trong phòng Phùng Thị cao giọng nói tiếp: "Đại nương, cháu trai trở về là việc vui, ngươi moi móc nợ cũ ra làm cái gì? Thật phải tính rõ ràng, Phùng gia ta còn phải tìm các ngươi tính sổ đó. Tỷ ta nâng bụng to lên núi, sinh con trên đó thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, trở về các ngươi còn mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, truyền đi ai dám đem khuê nữ gả tới Hoàng gia nữa?"



Đỗ Quyên thấy nãi nãi còn muốn cãi lại, vội nắm tay nàng nói: "Nãi nãi, trước không nói mấy chuyện đó. Nói cho ta nghe đã xảy ra chuyện gì."