Điền Duyên

Chương 215 : Từ hôn

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Rốt cuộc là có phải hay không đây?



Sáng ngày thứ hai, đoàn người Đỗ Quyên đi tới công đường tri phủ.



Dưới tấm biển sáng chói,  một vị quan viên trung niên uy nghiêm ngồi chăm chú nhìn bọn họ. Phía bên phải là 2 thư sinh thiếu niên, một người mặc cẩm bào xanh nhạt, một người mặc áo dài màu thiên thanh. Chính giữa công đường có ba người quỳ: một người trong số đó thư sinh thiếu niên mặc trường bào in hoa nhạt, 2 người khác là nam nhân trung niên có bộ dáng phú thương.



Nghe nha dịch bẩm báo, thiếu niên thư sinh đang quỳ lập tức quay đầu nhìn qua.



Đợi thấy rõ gương mặt kia, đám người Phùng Trường Thuận ngẩn ngơ một hồi, sau đó không hẹn mà cùng đưa mắt chuyển về phía Phùng Trường Hưng...



Quá giống!



Đây là Dương Nguyên sau khi lớn lên.



Khuôn mặt giống Phùng gia như đúc, có nét anh tuấn của Phùng ông ngoại, mày rậm và mũi cao thẳng; có đôi mắt ôn nhuận và đôi môi đôn hậu của Lão Thực. Tuy là quỳ nhưng xem thân hình cũng giống Phùng gia cao lớn khang kiện.



Dương Nguyên liếc mắt liền nhận ra Đỗ Quyên, hai mắt bừng lên thần thái khác thường.



Hắn đối với Dương gia chán ghét, đối với Hoàng gia tương lai bàng hoàng, sau khi nhìn thấy người chị em sinh đôi này mọi phiền toái đều tiêu tán hầu như không còn, lòng tràn đầy vui sướng, đối với gia đình mới xa lạ cũng sinh ra vài phần thân cận.



Giống nhau, Đỗ Quyên cũng hướng Dương Nguyên sáng sủa cười.



Mắt Dương Nguyên sáng hơn, há mồm liền gọi: "Đỗ Quyên!"



Đỗ Quyên lại trực tiếp gọi: "Hoàng Nguyên."



Làm cho hai người bên cạnh Dương Nguyên không vui nhìn chằm chằm nàng.



Lúc Đỗ Quyên và Dương Nguyên chào hỏi, Lâm Xuân cũng theo ánh mắt của nàng đánh giá Dương Nguyên, trong lòng âm thầm chấm điểm đệ đệ sinh đôi của nàng. Đang chuyên chú, hắn bỗng nhiên cảnh giác, nhanh chóng đưa mắt nhìn sang phía 2 thiếu niên mặc hoa phục đứng bên trên, bọn họ đang xuất thần nhìn Đỗ Quyên; còn có, quan lão gia cùng với nha dịch đứng hai hàng bên dưới, đều đồng loạt nhìn bên này.



Lâm Xuân nhất thời tập trung giới bị, bất động thanh sắc tới gần Đỗ Quyên.



Trong đám người này, Đỗ Quyên đáng chú ý nhất.



Hôm nay nàng mặc màu xám quần áo, giả làm thiếu niên, nhưng cái cổ thon dài trắng nõn, vành tai non mịn, cằm nhu hoà bao lại đôi mắt trong trẻo với hàng mi dày đặc, cánh môi đỏ như hoa, muốn không gây chú ý cho người khác cũng khó.




Dương Ngọc Vinh cướp lời: "Không đáp ứng thì từ hôn!"



Đỗ Quyên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra là Dương đại gia muốn từ hôn! Vậy thì nói sớm đi! Vừa rồi ta còn ngạc nhiên, nếu không muốn từ hôn thì giúp đệ đệ ta tìm cha mẹ làm gì? Trực tiếp chiêu làm tới cửa con rể là được, dù sao việc này cũng không ai biết. Thì ra là Dương đại gia muốn từ hôn."



Nàng chán ghét nhất người như vậy, trong ngoài không đồng nhất giả bộ làm người tốt.



Mà nàng cũng chán ghét giao tiếp với người như vậy nhất, luôn muốn tìm cách thoải mái nói ra chuyện họ không muốn lộ, lợi người lợi mình.



Dương Ngọc Vinh cảm thấy lời này không dễ nghe, lại thấy mọi người nghe xong thần sắc không đúng, mặt hắn trắng bệch lập tức muốn bác bỏ.



Ngay sau đó Đỗ Quyên lại nói: "Điều này cũng khó trách. Đệ đệ ta vẫn là tội nhân. Dương gia nuôi hắn một thời gian là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu vì việc này mà liên lụy Dương gia và Trần gia, vậy mới là không bình thường, muốn từ hôn hoàn toàn có thể lý giải. Hoàng gia ta thì khác: huyết mạch chí thân, đừng nói hắn chỉ là tạm thời phạm tội, dù lúc này bị tội chết lập tức hành quyết, trước khi bị hành hình cũng phải nhận về nhà. Hoàng Nguyên, sống là người Hoàng gia, chết là quỷ Hoàng gia, Hoàng gia ta tuyệt sẽ không vứt bỏ hắn!"



Thanh âm giòn giã quanh quẩn trong công đường, chấn điếc tai.



Phùng Trường Thuận là người đầu tiên tỉnh táo lại, lớn tiếng nói: "Đúng! Chúng ta tuyệt sẽ không vứt bỏ Hoàng Nguyên."



Phùng Thị khóc nói: "Con ta, ta chết cũng sẽ không bỏ."



Hoàng Lão Thực không biết nói, chỉ khóc theo nói: "Tìm được con..."



Cổ họng Hoàng Nguyên nóng lên, mắt cay cay, bỗng nhiên cúi đầu.



Sắc mặt đám người Trầm tri phủ khác thường nhưng không lên tiếng, chỉ nhìn Dương Ngọc Vinh.



Dương Ngọc Vinh bị bóc trần tâm tư, thẹn quá thành giận.



Nhưng lúc này hắn lại không thể cãi lại.



Nếu nói không từ hôn, vạn nhất Hoàng gia thật bằng lòng thì sao?



Đang phẫn nộ, Đỗ Quyên lại chuyển hướng về hắn nói: "Dương đại gia yên tâm, ân cứu mạng còn chưa báo đâu, có thể nào vì việc này liên lụy các ngươi. Chuyện vong ân phụ nghĩa chúng ta kiên quyết không làm. Vậy thì đáp ứng Dương đại gia, lập tức từ hôn!"



Nói xong, lại chuyển hướng Trầm tri phủ nói: "Còn phải làm phiền đại nhân, đợi đệ đệ tiểu dân viết thư từ hôn, hai bên ấn dấu tay, thỉnh đại nhân làm chứng."