Điền Duyên

Chương 229 : Ghen tị

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Tiễn bước Tảm Hư Cực và Thẩm Vọng xong, Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên cùng xem những tư liệu kia.



Trước bữa cơm tối, hắn và Đỗ Quyên đi đưa cơm cho Lâm Xuân, thuận tiện nhìn tiến độ của hắn.



Lâm Xuân đã làm xong 3 tấm bình phong, còn tấm cuối cùng "Hổ gầm rừng núi, bách thú kinh hoàng" chưa hoàn thành.



Hắn nhìn thấy tấm bình phong "Hoa hiếm mới nở" thì không khỏi mở to hai mắt nhìn.



Đỗ Quyên cũng sợ ngây người.



Trên tấm bình phong được điêu khắc một bụi Hoàng Đỗ Quyên, thanh lịch, hào phóng, sức sống bắn ra bốn phía lại không minh hiển rõ rệt, bày ra một loại nhiệt tình nội liễm. Đồ án điêu khắc trên gỗ thô cũng không tô màu, nhưng Lâm Xuân lại xảo diệu tạo hình, mượn hoa văn tự nhiên của nam mộc, hoa lá trông rất sống động, đóa hoa và nụ hoa, Đỗ Quyên liếc mắt nhìn là nhận ra là hoa Hoàng Đỗ Quyên, khác với hồng Đỗ Quyên. Hoàng Đỗ Quyên ưu nhã nở rộ trong lửa đỏ triền núi.



Hoàng Nguyên cũng phát hiện hoa này khác biệt.



"Đây là hoa gì? Rất tương tự Đỗ Quyên."



Hắn nói rất tương tự Đỗ Quyên, lại không nói là Đỗ Quyên.



Hồng Đỗ Quyên lửa đỏ sáng lạn, bình thường hoa nở dày đặc cành lá, từng chùm từng đám, nhìn hết sức ồn ào náo động nhiệt liệt. Hoàng Đỗ Quyên không nở đầy cành như vậy, từng đóa thập phần nhẹ nhàng khoan khoái, ưu nhã độc lập, cánh hoa dày dặn hơn, không giống hồng đỗ quyên cánh hoa giòn mỏng, dễ bị nát.



"Đây là Hoàng Đỗ Quyên."



Lâm Xuân vừa ăn cơm vừa nói.



Hoàng Nguyên liền trầm mặc.



Hắn phát hiện, điêu khắc của Lâm Xuân không thể coi thường, không thể dùng từ tinh mỹ có thể khái quát, càng không phải là tay nghề tinh xảo bình thường có thể so, hắn dùng đao thể hiện sức quyến rũ của một loại nghệ thuật khác, không kém với thi hoạ của người đời. Bởi vì, hắn có thiên phú, so với người bình thường hắn dễ dàng nắm giữ được thần thái của sự vật hơn. Hắn đánh giá tranh của Cảnh phu tử, tuyệt không phải múa búa trước cửa Lỗ Ban, mà là ánh mắt độc đáo, liếc mắt là nhìn ra khuyết điểm.



Bức hoa hiếm mới nở này, căn bản chính là hình dung Đỗ Quyên.



Không có loại hoa nào khác có thể bày ra khí chất và thần thái của  Đỗ Quyên.



Nếu nhất định phải chỉ ra khuyết điểm, chính là hắn còn trẻ, tài nghệ cần tinh tiến hơn.



Hoàng Nguyên sững sờ nhìn bình phong, tai lại nghe thấy đối thoại của Đỗ Quyên và Lâm Xuân:




"Cái gì? Thôn cô mà kiêu như vậy?"



...



Mọi người nghị luận ầm ĩ, tràn đầy đồng tình với Diêu Kim Quý, lại khinh bỉ Hoàng gia: không tuân theo trưởng bối an bài, có mắt không tròng. Thanh âm đàm thoại làm người tụ tập đông hơn. Chưởng quỹ lo lắng, khuyên nhưng khuyên không được.



Đúng lúc này, Phùng Thị và Hoàng Lão Thực từ bên trong đi ra.



Hai người sững sờ nhìn một màn ở cửa.



Lúc nãy nghe nói còn không cảm thấy, đợi chính mắt thấy được cảnh tượng này, tức giận đến tay chân lạnh lẽo. Phùng Thị càng chịu không nổi, thân mình mềm nhũn, muốn tê liệt ngã xuống. May có Hoàng Lão Thực đỡ lấy, kêu to: "Nương nàng, nương nàng!"



Phùng Thị nói không ra lời, lại liều mạng đẩy hắn, ý bảo hắn tiến lên.



Hoàng Lão Thực thế này mới nhớ tới "thân có trọng trách", hơn nữa vốn đầy lửa giận —— 5 năm trước, 5 năm sau, đồng loạt tụ tập, người thành thật cũng nổi đóa, đẩy vợ ra, xông đến Diêu Kim Quý.



Diêu Kim Quý thấy đại cậu và mợ đi ra, mừng rỡ, cuống quít muốn đi tới.



Nhưng Phùng Thị bỗng nhiên té xỉu, hắn hoảng sợ, nhanh chóng quỳ xuống bò về phía cửa, vừa thê thảm kêu: "Cậu, mợ, ngoại sanh xin lỗi..."



Lời còn chưa nói hết đã bị Hoàng Lão Thực ngăn lại.



Hoàng Lão Thực "bùm" một tiếng quỳ trước mặt hắn, mặt đối mặt, chặn đường hắn. Hán tử nông dân ôm chặt ngoại sanh, lên tiếng khóc cầu nói: "Kim Quý, Diêu đại nhân, cậu van ngươi! Cầu ngươi buông tha Hoàng gia đi! Cầu ngươi buông tha muội muội của ngươi! Cậu dập đầu cho ngươi! Dập đầu cho ngươi!..."



Hắn vừa kêu khóc, vừa muốn dập đầu.



Tay hắn ôm chặt Diêu Kim Quý, đầu liên tục đập xuống, nện vào ngực Diêu Kim Quý, khóc nước mắt nước mũi dính vào người hắn, hai tay ôm chặt thân thể hắn, nắm tay còn đấm mạnh sau lưng hắn.



Diêu Kim Quý không ổn bắt đầu giãy dụa, nhưng không thể đứng lên.



Phùng Thị thấy Hoàng Chiêu Đệ muốn đi qua kéo bọn họ ra, cố gắng trấn định nỗi lòng trước, sau đó giống như điên nhào lên, đụng đầu vào ngực chị chồng, cũng khóc thét lên nói: "Tỷ tỷ nha! Tổ tông a! Ta van cầu ngươi... Buông tha đệ đệ ngươi đi, buông tha cháu gái ngươi, đó là người nhà mẹ đẻ của ngươi nha! Ngươi là khuê nữ Hoàng gia, không thể hại người nhà mẹ đẻ như vậy! Công công là cha ngươi, sao ngươi có thể lừa hắn chứ? Tổ tông tỷ tỷ, ngươi tha cho chúng ta, ta dập đầu cho ngươi! Ta thắp hương cho ngươi! Ta lập bài vị cho ngươi..."



Nàng linh hoạt hơn Hoàng Lão Thực, nói ra câu cú hơn; huống hồ loại khóc lóc om sòm này, phụ nữ nông thôn rất am hiểu. Còn nữa, nàng đang tức cành hông, thù mới hận cũ gom vào, gào cho đất trời u ám, ánh nắng thảm đạm, ai nghe được cũng nổi da gà, thậm chí, thậm chí rơi lệ.