Điền Duyên

Chương 231 : Tình thâm bất hối

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Nàng chướng mắt Hoàng Nguyên bị tội, cho nên lúc trước một lòng một dạ muốn giải trừ hôn ước. Nay Hoàng Nguyên không sao, con gái nàng lại không bỏ được hắn, nàng liền cảm thấy Hoàng Nguyên nên quay đầu, một lần nữa tới cửa cầu cưới Thanh Đại, mới là nam tử có tình nghĩa, mới là quân tử tri ân báo đáp.



Nhưng hắn dám ghét bỏ Thanh Đại, quá kiêu ngạo rồi!



Trần Thanh Đại vốn khổ vì tình, sau khi nghe Diêu Kim Quý phân tích, không bình thường được nữa.



Nàng luôn tùy hứng không cố kỵ gì, liền sinh ra tâm tư kiên quyết.



Hai ngày nay nàng phái người theo dõi Nguyên Mộng Trai. Hôm nay Hoàng Nguyên tới sớm, nàng được hồi báo liền trang điểm, đội mũ che, mang theo vài người đến.



Vì sao nàng không đi khách sạn?



Bởi vì nàng đích thực không muốn đối mặt cha mẹ ruột của Hoàng Nguyên.



Trần phu nhân đang muốn đùa giỡn Hoàng Nguyên, nên tùy nàng đi, chỉ phái người đi theo.



Nàng nghĩ đợi xong việc, mình ra mặt một cú nắm được Hoàng Nguyên.



Đi tới Nguyên Mộng Trai, Trần Thanh Đại cũng mặc kệ trong cửa hàng tốp năm tốp ba người đang xem tranh nhìn nàng, trực tiếp lên lầu hai tìm đến Hoàng Nguyên. Nàng đứng tại một bức cung nữ đồ rưng rưng hỏi hắn, có phải vì né tránh nàng mới cố ý về trong núi hay không.



Hoàng Nguyên cau mày nói: "Trần cô nương, tại hạ vốn là người sơn dã, không trở về núi phụng dưỡng thân trưởng thì phải đi chỗ nào? Lại nói, ngày hôm trước tại công đường, lệnh đường đã phái người cùng tại hạ giải trừ hôn ước, nay tại hạ cùng với cô nương không có quan hệ, nói cái gì tránh né?"



Trần Thanh Đại nghe hắn xưng hô xa lạ như thế, tim như bị đao cắt.



Cái gì hoạch tội, cái gì giải trừ, nàng hết thảy mặc kệ!



"Giải trừ hôn ước có thể kết lại. Ta chỉ hỏi ngươi: ngươi không chịu ở lại phủ thành, có phải biết ta quá quen sinh hoạt nông thôn, cố ý lấy cớ này sai phái ta?"


Cô gái áo vàng nói: "Phu nhân cho dù có oan khuất lớn bằng trời, cũng nên đi nha môn phân trần, không nên đập cửa hàng. Thị phi phải trái, đến nha môn tự nhiên sẽ rõ. Đập cửa hàng, có lý cũng thành vô lý."



Trần phu nhân nào dám cáo nha môn chuyện này, nói cũng không rõ a!



Nhưng nàng biết biện minh, nên dùng khăn lau khóe mắt, bi thiết nói: "Nếu có thể đi nha môn cáo trạng, tiểu phụ nhân còn hao tâm tốn sức đập cửa hàng làm cái gì! Chỉ vì nữ nhi ta nhảy sông tự sát, lại không phải Hoàng Nguyên đẩy nàng xuống nước, việc này không có cách nào nói. Cũng không biết tiểu súc sinh này cùng Thanh Đại nói gì mà làm nàng tức giận đến không muốn sống. Thật là tâm địa ác độc, người đọc sách giết người không thấy máu nha! Không thể tưởng được tỷ phu ta cứu hắn một mạng, còn đưa hắn đến trường đọc sách, học một bụng mực nước, kết quả lại hại cháu bên ngoại của mình. Người câm ăn hoàng liên, chỉ tội cho chúng ta không có cách nào cùng người nói. Cô nương nghĩ xem, ta làm nương có thể không thương tâm tức giận sao!"



Cô gái áo vàng nghe xong một hồi, quay đầu hỏi Hoàng Nguyên: "Dám hỏi Hoàng công tử, lúc ấy cùng Trần cô nương nói gì, có phương tiện lộ ra không?"



Hoàng Nguyên ngang nhiên nói: "Hoàng Nguyên không có gì là không dám nói ra. Chỉ vì tại hạ mới nhận về cha mẹ ruột, nghĩ là hại bọn họ ưu thương lo lắng nhiều năm, thật là bất hiếu; hơn nữa gần đây chuyện tại hạ không hài lòng rất nhiều, nên chuẩn bị theo cha mẹ về trong núi, an tâm phụng dưỡng bọn họ, bồi đắp lại hiếu tâm. Trần cô nương liền nói tại hạ vô tình vô nghĩa, vứt bỏ nàng không để ý, nhảy cầu tự sát. Duyên cớ trong đó, tại hạ suy nghĩ trăm điều nhưng nan giải."



Cô gái áo vàng và đám người vây xem lúc này mới hiểu ra.



Trần phu nhân cả giận nói: "Thanh Đại đối với ngươi tình thâm bất hối, ngươi cứ như vậy đối với nàng?"



Hoàng Nguyên nói: "Phu nhân, Trần gia đã cùng tại hạ đương đường từ hôn. Phu nhân muốn tại hạ quyến rũ Trần cô nương?"



Trần phu nhân tức giận đến phát ngất nói: "Ngươi đừng nói xạo. Nếu ngươi là người có tình có nghĩa, nên trở lại Trần gia cầu hôn."



Hoàng Nguyên nhịn không được nữa, nói: "Tại hạ không dám vọng tưởng! Tại hạ hiện tại bất quá là một nông gia đệ tử nơi sơn dã, không dám với tới Trần cô nương một thiên kim nhà giàu."



Từ ban đầu Trần phu nhân biết gốc rễ của Hoàng Nguyên, cho nên luôn cao cao tại thượng trước mặt hắn, bây giờ nghe những lời này, không cho là trào phúng, ngược lại cho là vinh dự, "Hừ" một tiếng nói: "Coi như ngươi cũng tự hiểu mình. Vậy ngươi càng nên ở lại phủ thành, dụng tâm đọc sách, đợi thi đậu tiến sĩ, có thể xứng với Thanh Đại, làm gì mà muốn trốn về trong núi chứ? Ngươi biết rõ Thanh Đại không quen cuộc sống nghèo khổ, còn muốn làm như vậy, đây không phải là vô tình vô nghĩa thì là cái gì?"



Hoàng Nguyên cất cao giọng chất vấn: "Có nên đi cầu thân hay không chưa cần bàn tới, phu nhân cho rằng tại hạ không nên hồi hương phụng dưỡng song thân, nên vì Trần cô nương bỏ cha mẹ mưu phú quý?"



Trần phu nhân không nhịn được, đáp: "Ngươi làm quan, cha mẹ ngươi còn không đi theo hưởng phúc? Trước mắt cho bọn họ thêm chút bạc là được. Ngươi không có, Trần gia ta không thiếu chút bạc này."



Mọi người có mặt nghe xong đều cứng họng, mặt lộ vẻ khó có thể tin tưởng.