Điền Duyên

Chương 233 : Vô tri đại giới

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Thẩm Vọng và Tảm Hư Cực cũng theo Hoàng Nguyên tới.



Nghe xong chuyện đã xảy ra, Thẩm Vọng cũng trách Đỗ Quyên nói: "Không bằng Hoàng cô nương tới phủ dạy đầu bếp nhà ta, không cần làm việc, chỉ quản dạy, ta bao ăn ở còn trả nhiều thù lao." Lại nhìn Hoàng Nguyên, "Sao ngươi thiếu bạc cũng không nói với chúng ta một tiếng?"



Tảm Hư Cực cũng nhìn Đỗ Quyên, vẻ mặt không đồng ý.



Bọn họ không biết bộ dáng Đỗ Quyên lúc ở nhà ra sao, cũng không thể hiểu quan niệm nàng dùng 2 bàn tay kiếm tiền, bọn họ cũng không cách nào tha thứ nàng giống như một nô tài hầu hạ người khác, còn là hầu hạ những người không liên can từ nam chí bắc.



Chưởng quỹ đã thấy được lợi hại của tỷ muội Đỗ Quyên: những món ăn thông thường được bưng lên, màu sắc mê người, khách chưa ăn đã khen trước; ăn một miếng càng khen không dứt miệng. Ban đầu đi ra ngoài ăn, bây giờ họ cũng không ra ngoài ăn mà ăn tại khách sạn. Buổi tối đại đường ồn ào còn náo nhiệt hơn tửu lâu.



Hắn thấy Hoàng Nguyên nổi giận, Thẩm Vọng lại dẫn người đi, hoảng hốt vội nói: "Tiểu tổ tông, là tiểu nhân có mắt không tròng, thì trả thêm thù lao, chỉ cầu đừng dẫn người đi."



Thẩm Vọng cười lạnh nói: "Ngươi có thể trả bao nhiêu thù lao? Ngươi đây là thật xem Hoàng cô nương và bá phụ bá mẫu làm hạ nhân sai sử!"



Lòng chưởng quỹ tràn đầy chua xót, vẻ mặt đau khổ hỏi Đỗ Quyên, thù lao bao nhiêu là thích hợp.



Hắn nhìn ra Hoàng gia trừ bỏ Hoàng Nguyên, Đỗ Quyên nói chuyện so với cha nương còn dùng được.



Đỗ Quyên bất đắc dĩ nhìn Hoàng Nguyên ba người, thầm nghĩ nàng không phải là thiên kim tiểu thư, vì sao không thể làm việc kiếm tiền? Lúc trước Hoàng Ly nghe nói làm việc như vậy, chẳng những miễn phí cho cả nhà ăn ở, còn có mười lượng bạc thù lao, còn nói với nàng tiền này không dễ kiếm đâu, nàng thích đến mức như chiếm được đại tiện nghi vậy. Sau này nàng có thêm một ít tri thức buôn bán, tiểu nha đầu mới tỉnh ngộ, đảo mắt cảm thấy quá thua thiệt.



Nàng ở bên tai Hoàng Nguyên nói nhỏ: "Không phải ngày hôm qua ngươi còn nói, trên đời này không có chuyện dễ dàng sao, sao đảo mắt là quên? Chúng ta làm việc kiếm tiền, không phải là chuyện mất mặt gì. Ở nhà cũng có lúc bận rộn hơn nữa, sao lại không thể làm chứ? Ngươi sợ chúng ta làm mất mặt ngươi, ngươi vào thư viện ở đi thôi."



Hoàng Nguyên bị chặn không nói được, nhìn nàng hờn dỗi.



Rồi nói với chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, ta thấy phía trước náo nhiệt hơn bình thường không chỉ gấp 10 lần, nói vậy thì chờ tỷ tỷ ta dạy cho vợ ngươi xong, sau này ngươi có thể kiếm không ít bạc. Ngươi làm ăn lâu năm, trả mười lượng bạc thù lao, còn đem cả nhà ta thành hạ nhân sai sử, khi dễ ta là thư sinh ngốc không biết thời vụ hả?"



Chưởng quỹ luôn miệng nói: "Liền tăng giá, liền tăng giá!"



Đỗ Quyên ở một bên cười híp mắt nhìn, rất hài lòng.




Trầm tri phủ không để ý tới ánh mắt nhi tử Thẩm Vọng, lại hỏi Hoàng Lão Thực: "Hoàng Lão Thực, ngươi không thừa nhận mối hôn nhân cha ngươi định cho con gái ngươi Hoàng Đỗ Quyên?"



Hoàng Lão Thực đánh rắm không hiểu, nhưng mấy ngày nay nghe Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên lặp đi lặp lại: nếu không thể đem cáo bại Diêu Kim Quý, hắn và Hoàng Nguyên sẽ bị phán tội ngỗ nghịch, sẽ bị lưu đày; Đỗ Quyên cũng sẽ bị phán cho Diêu Kim Quý làm thiếp, nàng thà chết cũng sẽ không chịu.



Cho nên, hắn kiên quyết đáp: "Không chấp nhận! Ta đã ra riêng sống một mình, việc hôn nhân của con gái phải do ta làm chủ."



Hắn không biết chuyển biến theo tình hình, lời ấy chính là chứng cứ phạm tội.



Trầm tri phủ nhìn về phía Hoàng Nguyên.



Vẻ mặt Hoàng Nguyên lẫm liệt, bước lên một bước, nhìn thẳng Hoàng lão cha, thê lương cười nói: "Tôn nhi cũng không thể vâng theo lệnh của tổ phụ." Chuyển hướng lên công đường, "Thỉnh đại nhân phán quyết đi! Ta và cha sẽ bị lưu đày mấy ngàn dặm, tỷ tỷ ta dĩ nhiên sẽ chết." Lại chuyển hướng Diêu Kim Quý cười nói, "Chúc mừng biểu ca đã được như nguyện, làm một nhà đại cữu biến thành cửa nát nhà tan, biểu muội cũng bị hại chết, có thể thấy được là người có hiếu!"



Hắn đã không có đường lui, hiện tại đổi ý cũng không kịp, không chừng sẽ chọc người nhạo báng. Thật ra, hắn cũng không nghĩ đổi ý, hắn tuyệt sẽ không đáp ứng đem Đỗ Quyên hứa cho Diêu Kim Quý, là "tử chiến đến cùng, tìm đường sống trong cõi chết", hy vọng có thể đánh thức gia gia.



Diêu Kim Quý kinh hãi không thôi, biểu đệ này thật kiên cường.



Hừ, kiên cường là phải mất mạng!



Trên mặt lại kinh hãi đau lòng nói: "Biểu đệ, tại sao phải cố chấp khổ như vậy?  Ông ngoại đã làm chủ, ngươi mau khuyên nhủ cậu và biểu muội đi, vì sao nhất định phải ngỗ nghịch lão nhân gia chứ?"



Hai chữ "ngỗ nghịch" đặc biệt được nhấn mạnh.



Hoàng Tiểu Bảo mắng to: "Ngươi đừng giả từ bi mèo khóc chuột! Nếu không phải ngươi đến nha môn cáo đại bá, làm sao có chuyện như vậy?"



Trầm tri phủ "Ba" gõ kinh đường mộc, đợi mọi người yên tĩnh xong, chậm rãi nói: "Hoàng Lão Thực và Hoàng Nguyên ngỗ nghịch thân trưởng, Hoàng Lão Thực lưu đày ba ngàn dặm, trừ bỏ tú tài công danh Hoàng Nguyên, lưu đày..."



Nhậm Tam Hòa cười tủm tỉm nhìn Hoàng lão cha, không hề nóng nảy, ngược lại còn có chút hả hê, phảng phất như rất cao hứng nhìn thấy con và cháu trai của ông bị xui xẻo.