Điền Duyên

Chương 235 : Hồng uyên cò trắng, nơi nào không song phi

Ngày đăng: 12:56 30/04/20


Nghe tiếng động, Thanh Đại và Vân Phương đồng thời ngẩng đầu, đồng loạt mừng rỡ.



Trần Thanh Đại bỗng nhiên đứng lên kêu: "Biểu ca!"



Hoàng Nguyên mặc áo cổ tròn áo màu lam, đứng yên, thanh nhã như trúc.



Hắn quan sát Trần Thanh Đại một lúc, mới chậm rãi đi qua, cau mày nói: "Không phải nói ngươi đừng đến, sao vẫn phải tới?" Vừa nói vừa ngồi xuống ghế đá đối diện nàng.



Vân Phương vội vàng lui ra, đi đến bên ngoài núi đá chờ đợi.



Nơi này, Trần Thanh Đại vừa nhìn thấy Hoàng Nguyên đã sớm nức nở khóc. Chính là:



Đừng đến rộng cởi lũ Kim Y, phấn tụy yên tiều giảm ngọc cơ, lệ chút chỉ trừ sam tụ biết. Phán giai kì, một nửa nhi tài cán một nửa nhi thấp.*



* Đại khái là người đừng đến để cởi bỏ áo vàng, không son phấn để ngọc nhan tiều tuỵ, lệ rơi chỉ có khăn tay biết. Chờ mong mãi, thân chỉ còn một nửa.



Hoàng Nguyên thấy thiếu nữ đường hoàng bốc đồng của ngày xưa, hình dung gầy yếu, đa sầu đa cảm, thu buồn xuân thương, trong lòng có chút mềm lại. Nhưng nhớ tới tình hình đường thẩm buổi sáng, nhớ tới Dương Ngọc Vinh và Trần phu nhân vu tội hắn, chợt cứng rắn lên.



Hắn lảng tránh vờ đánh giá bốn phía, phong cảnh vẫn như xưa, nhịn không được thổn thức: nói tới, nơi này có không ít hồi ức tuổi thơ của bọn họ.



Khi đó, nàng chỉ thích chạy khắp vùng hoa cỏ phồn thịnh, hái hoa bắt bướm, chơi đùa không nghỉ. Hắn lại ghét bỏ người đông ồn ào, tìm tới nơi này, nói trúc có nhiều điểm tốt, thích tựa vào trúc đọc sách. Nàng liền thuận theo hắn.



Đến nhiều lần, hai người đều yêu nơi râm mát thanh tịnh này.



Sau này, nàng cố ý cho người tới đây làm bàn ghế đá, tạo phương tiện nghỉ tạm.



Nhưng là, dù ra tiền cũng không thể đem bàn ghế đá làm của riêng. Người khác thấy nơi này có bàn ghế đá, cũng tới nhiều hơn. Bọn họ đành phải thừa dịp giữa trưa lúc ít người mới đến, mang theo một ít thức ăn, ở hết một buổi chiều.



Hắn trước nay không thích ngồi không, không phải đọc sách thì là vẽ tranh.



Nàng là người mẫu có sẵn, hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc vui đùa truy đuổi, tư thái khác nhau, 4 mùa bất đồng. Vì để cho hắn vẽ ra hình tượng tốt nhất, nàng thay đổi biện pháp thay đổi trang phục. Bởi lá trúc xanh là gam màu lạnh, nàng thường xuyên màu phấn nhạt, tím nhạt, vàng nhạt, tăng thêm chút điểm sáng cho rừng trúc.



Sau khi lớn lên, Hoàng Nguyên ít đến. Thanh Đại vẫn thường đến.



Mỗi lần tới, nàng đều hy vọng hắn sẽ đột nhiên xuất hiện, cho nàng một kinh hỉ.



Quả nhiên, hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện. Hắn đã nói là không đến nhưng vẫn đến, có thể thấy được hắn vẫn vướng bận nàng.




"Nói rất đúng, nói rất đúng! Thật không hổ là Dương đại gia! Ái dồ —— "



Người nói chuyện chính là Dương Ngọc Vinh và Trần phu nhân.



Thanh Đại nghe được nổi giận, lập tức muốn đi vào chất vấn.



Ai ngờ đẩy cửa lại đẩy không ra, cửa khoá từ bên trong.



Nàng nghi ngờ, lại nghe thấy tiếng cười nói của 2 người bên trong không bình thường, ý tứ trêu đùa hết sức rõ ràng, thập phần khinh cuồng không chịu nổi, nàng càng hoài nghi.



Nàng nhẹ bước đến bên cửa sổ, đục lỗ giấy cửa sổ, nhìn vào.



Nương nàng không một mảnh vải trên thân đang cưỡi trên người dượng nàng...



Đầu óc lãng mạn đầy tài tử giai nhân, tình theo thơ hoạ của Trần Thanh Đại như bị trời đánh, xấu hổ và giận dữ xoay người bỏ chạy.



Chạy ngang qua gian ngoài, Hồ ma ma bị tiếng bước chân bừng tỉnh, thấy cô nương vội vàng chạy tới, cả kinh hồn phi phách tán, vỗ tay một cái, lải nhải nhắc: "Tổ tông Bồ Tát, không phát hiện ra! Cô nương cái gì cũng không phát hiện!"



Lải nhải nhắc đi nhắc lại mấy lần, tâm mới định xuống.



Nàng ngẫm lại cũng không sợ, dù cô nương biết chuyện phu nhân thì có thể thế nào? Đây chính là mẹ ruột nàng, nàng còn có thể nói cho người ngoài sao? Vì thế làm bộ như cái gì cũng không biết, như thể Trần Thanh Đại chưa từng tới.



Trần Thanh Đại một đường chạy vội, Vân Phương ở phía sau liên tục kêu "Cô nương" cũng không ngừng. Đợi trở lại phòng của mình, ngồi trên mép giường, cả người còn run rẩy. Rồi cầm cự không nổi, ngã xuống giường, dùng tấm khăn che mặt nức nở.



"Các ngươi không cho ta dễ chịu, ta cũng không cho các ngươi thoải mái!"



Nhớ tới Hoàng Nguyên kiên quyết rời đi, nàng khóc ruột gan đứt từng khúc, đau đớn phát lời thề.



Nói Hoàng Nguyên, trở lại khách sạn Phúc Tường, gặp Diêu Kim Quý và Hoàng Chiêu Đệ ở trước cửa, nói là muốn cầu kiến Hoàng lão cha, Phùng Trường Thuận và Hoàng Tiểu Bảo đều cản lại, nói lão cha không gặp bọn họ.



Hắn liền đi qua cười hỏi: "Sao hôm nay không quỳ?"



Hoàng Chiêu Đệ nghe xong sợ tới mức trốn phía sau Diêu Kim Quý.



Diêu Kim Quý cười lạnh nói: "Biểu đệ, nương ta muốn gặp ông ngoại, các ngươi dám cản?"