Điền Duyên

Chương 240 : Đường vòng lối tắt

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Triệu Ngự sử nghe xong nhất thời hứng thú, hỏi: "Thỉnh giáo chuyện gì?"



Lâm Xuân không nói chuyện mà yên lặng trầm tư, chỉnh lý ý nghĩ.



Tuy hắn được Hoàng Nguyên nhờ vả đến tìm Triệu Ngự sử, nhưng sao hắn không có ý vì Đỗ Quyên ra mặt chứ? Hắn thấy Hoàng Nguyên nhỏ hơn mình mà làm việc như sấm sét cuồng phong, ra tay quả quyết, hắn tràn đầy cảm xúc, âm thầm ra sức, chuyến này muốn một cú là trúng đích, bởi vậy rất cẩn thận chuẩn bị trước.



Cuối cùng, hắn quyết định không theo lời Hoàng Nguyên dạy hắn nói, hắn có ý nghĩ của mình.



Triệu Ngự sử không thấy thiếu niên trước mặt quỳ xuống kêu oan, thỉnh hắn chủ trì công đạo.



Thiếu niên kia, lẳng lặng trầm tư một hồi lâu, mới nghiêm túc đối với hắn nói: "Đại nhân, chuyện này không phải là án kiện bình thường, tiền căn hậu quả tiểu dân rất rõ ràng, tiểu dân cảm thấy chính là chuyện nhà. Cái gọi là "Thanh quan khó xử chuyện nhà", trong dân gian có rất nhiều chuyện nhìn qua rất thế tục vô lễ, nhưng không hẳn rất vô tình; có một số việc nghe qua rất phù hợp lễ pháp, lại cực vô tình. Đại nhân làm quan nhiều năm, thông hiểu luật pháp lại hiểu tình đời, hôm nay tiểu dân đem tiền căn hậu quả nói cho đại nhân nghe, hy vọng đại nhân có thể chỉ điểm một hai, nhưng tiểu dân không nghĩ cầu xin đại nhân ra mặt làm chủ, cũng cảm thấy đại nhân không tiện ra mặt."



Triệu Ngự sử thập phần ngoài ý muốn, gật đầu nói: "Ngươi nói đi. Nơi này không phải công đường, cũng không có người ngoài, ngươi có ý kiến gì, trực tiếp nói ra."



Lâm Xuân gật đầu nói: "Tiểu dân chính là muốn như vậy. Mỗi câu của tiểu dân hôm nay đều là sự thật, đại nhân có thể phái người đi kiểm chứng, chỉ là chuyện nhà chuyện cửa, chuyện hàng xóm phân tranh vụn vặt, hy vọng đại nhân nghe xong không ngại phiền."



Triệu Ngự sử gật đầu.



Lâm Xuân nói tỉ mỉ từ đầu, từ lúc còn nhỏ cha hắn và vợ chồng Hoàng Lão Thực định ra hôn ước miệng, nói đến ngày hôm trước đến Hoàng gia cầu thân, Đỗ Quyên cự thân, sau đó mọi người rời núi nhận Hoàng Nguyên, tiếp theo Diêu Kim Quý thừa dịp này lừa gạt tín nhiệm của Hoàng lão cha, ký hôn thư, nhất nhất nói hết, nói đến hơn một canh giờ.



Trong lúc nói chuyện, vài lần có người vào phòng, đều bị Triệu Ngự sử sai đi.



Sau khi nghe xong, Triệu Ngự sử thất kinh hỏi: "Nói như vậy, Hoàng Đỗ Quyên cùng ngươi định thân mới là thật?"



Lâm Xuân lắc đầu nói: "Năm xưa cứ nói như vậy, cũng không có xác định. Tiểu nhân dĩ nhiên muốn cưới Đỗ Quyên làm vợ, cha mẹ tiểu nhân cũng thích Đỗ Quyên, nhưng hai nhà kết Tần Tấn, luôn muốn 2 bên tình nguyện mới được; nếu cố cưỡng bức, trở thành cừu gia thì sống thế nào?"



Triệu Ngự sử âm thầm gật đầu, tăng thêm thiện cảm với hắn.



Lâm Xuân lại nói: "Cho nên, tiểu nhân không sợ nói với đại nhân là: tiểu nhân thật coi thường hành động trơ trẽn của Diêu Kim Quý, cảm thấy hắn mới là người bất hiếu bất nghĩa, nhìn như có lý lại vô tình."
Tảm tuần phủ xấu hổ cười nói: "Đây là bản quan chiếm tiện nghi." Rồi đem chuyện phu nhân thỉnh tỷ đệ Hoàng Nguyên làm khách, bọn họ lấy trà trong nhà mang đến làm thọ lễ, lại thăm dò hỏi, "Đại nhân từng uống qua trà này?"



Triệu Ngự sử nhìn hắn một hồi lâu, mới nói: "Uống qua ở phủ Dũng Thân Vương kinh thành."



Tảm tuần phủ há mồm, nửa ngày không thể khép.



Triệu Ngự sử lại buồn bã nói: "Nghe nói hơn một ngàn lượng bạc một cân."



"Cạch" một tiếng, nắp ly trên tay phải của Tảm tuần phủ dừng ở trên bàn, quay tròn vài vòng mới ngừng.



Nhất thời, sảnh đường yên tĩnh trở lại...



Lại nói Lâm Xuân, sau khi trở về khách sạn, đợi Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên ba người buổi chiều trở về, hắn vội kéo bọn họ ngồi xuống, kể lại tình hình gặp Triệu Ngự sử, còn nói ngày mai hắn muốn nhúng tay thẩm vấn, cho bọn họ biết để sớm làm chuẩn bị.



Hoàng Nguyên nghe xong vỗ tay nói: "Hay lắm! Tâm tư Lâm tam ca thật kín đáo."



Hắn thấy Lâm Xuân không bị chủ ý của hắn trói buộc, lại có chủ ý riêng, đích thực khó được; lại biết hắn nhất định là vì Đỗ Quyên mới phí tâm tư như vậy, nhịn không được lòng ghen tuông khẽ nhúc nhích.



Đỗ Quyên cũng cao hứng nhìn Lâm Xuân, cảm thấy gần đây hắn nhanh chóng trưởng thành.



Bởi vậy giả bộ đau khổ, đùa nói: "Vốn ta còn áy náy, cảm thấy làm phiền các ngươi; bây giờ suy nghĩ một chút, nhờ con cáo Diêu Kim Quý này, các ngươi mới có cơ hội trưởng thành..."



Một lời chưa xong, Lâm Xuân vội la lên: "Nói bậy! Ta không cần cơ hội như vậy."



Hoàng Nguyên lại thản nhiên gật đầu, khóe miệng mang một tia cười lạnh.



Lập tức ba người lại cẩn thận bàn tính, chuẩn bị lời đối đáp cho buổi xử án ngày mai.