Điền Duyên

Chương 253 : Ai là nhạc phụ?

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Đợi xe đi, Hoàng Nguyên đứng hầu bên người gia gia và ông ngoại, Đỗ Quyên nắm tay nương, Hoàng Ly đỡ cha, một đường đi, một đường xem.



Con đường rộng lớn, người đi không quá chen lấn, cửa hiệu mặt tiền hai bên phố đều rất sạch sẽ khang trang. Tửu lâu, hiệu đồ cổ, cửa hang trang sức, thư phòng, đồ sứ, cái gì cần có đều có.



Đoàn người Đỗ Quyên đi trên đường, thập phần gây chú ý.



Hoàng lão cha và Phùng Trường Thuận vừa nhìn đã biết là nông dân, mà huynh muội Hoàng Nguyên lại hết sức xuất sắc, nhưng biểu hiện của bọn họ lại không giống chủ tử, bởi vậy, phàm vào cửa hàng nào đều làm cho chủ quán phải suy đoán.



Đi một hồi, bọn họ đi tới một cửa hàng tơ lụa.



Hoàng Nguyên nói muốn cho người nhà ít vải làm xiêm y.



Lần đầu về nhà, cần phải mua chút lễ vật tận hiếu tâm.



Đỗ Quyên thấy gia gia và cha mẹ nhìn những tơ lụa hoa mỹ kia không dời mắt được, vội vàng nói: "Đệ đệ lần đầu tiên về nhà, hẳn nên mua chút hàng tốt hiếu kính gia gia nãi nãi. Gia gia sang năm là đại thọ 60. Ông bà ngoại cũng phải hiếu kính. Chúng ta coi như bỏ qua. Chúng ta không dư dả, không cần phồng má giả làm người mập. Mỗi người đều mặc một thân tơ lụa, người ta còn tưởng rằng chúng ta ở bên ngoài phát tài lớn nữa. Lại nói, trong núi cũng không thích hợp mặc tơ lụa."



Hoàng Ly lập tức nói tiếp: "Đúng vậy, đúng vậy! Ca, đừng mua nhiều như vậy, chỉ mua cho gia gia bọn họ. Nếu ngươi mua cho cha và nương, bọn họ mặc còn mắng ngươi, nói ngươi loạn tiêu bạc."



Hoàng Nguyên kinh ngạc nhìn hai tỷ muội.



Ý là không muốn mua cho cha và nương?



Nhưng Phùng Thị cũng thức tỉnh, lập tức nói nàng và cha hắn không cần, kêu đừng mua.



Nàng nghĩ tới: Nếu Nguyên Nhi mua cho mình và Hoàng Lão Thực mà không mua cho tiểu thúc, tiểu thẩm, sợ là trong lòng cha mẹ chồng không thoải mái; còn có rất nhiều thân thích, mình mua tơ lụa lại phải mua cho bọn họ vài thứ...



Ngày thật nóng mà nàng không khỏi rùng mình một cái.



Tâm tư Phùng Trường Thuận một chuyển, nhìn Hoàng Nguyên cười nói: "Nguyên Nhi, ngươi mua cho gia gia nãi nãi ngươi đi, coi như là hiếu kính. Ta và bà ngoại ngươi đều không cần, năm trước tiểu dượng ngươi còn làm cho chúng ta bộ xiêm y tốt."



Nhưng Hoàng lão cha lúc này lại kiên trì: nếu mua thì phải mua luôn cho ông bà ngoại, nếu không mua thì đều không mua.



Hắn cảm thấy, đây là thời điểm cháu trai lộ mặt.



Lại nói, hắn nghe lời thân gia nói thực không thoải mái, ý là tiểu con rể có tiền đồ, con rể lớn không tiền đồ sao? Hoàng Lão Thực không tiền đồ, nhưng hắn sinh một đứa con trai có tiền đồ, cũng thay Hoàng gia lấy chút mặt mũi! Cho nên, hắn kiên trì Hoàng Nguyên mua cho ông bà ngoại. Bởi vì vải này đại biểu ý nghĩa, không còn là vấn đề tiền tài.



Đẩy đẩy kéo kéo, cuối cùng, Hoàng Nguyên mua cho gia gia nãi nãi, ông bà ngoại một thân gấm vóc in chữ Phúc Thọ, làm quần áo mùa đông, để năm mới mặc.


Hoàng Ly không cự tuyệt, cảm thấy ca ca chọn chính là tốt, chọc mọi người đều cười.



Hoàng Nguyên lòng tràn đầy thương tiếc muội muội, giúp nàng chọn rất nhiều.



Giúp tỷ muội chọn xong, hắn lại cầm một khối vải bông in hoa đỏ sậm ướm trên người Phùng Thị.



"Nương, cái này ngươi mặc."



Hắn lớn như vậy, gần đây mới nhận tổ quy tông, ngượng ngùng thân cận với nương, bởi vậy có chút ngượng ngùng.



Phùng Thị kích động đến hai má đỏ lên, co quắp hỏi: "Thật đẹp mắt?"



Hoàng Nguyên nhấc mắt nhìn thẳng nàng.



Giờ khắc này Phùng Thị tản mát ra ánh sáng rực rỡ, ngay cả hai mắt cũng ướt át rực rỡ.



Hoàng Nguyên cảm thấy: nương rất xuất sắc, chỉ là thiếu đi chút dịu dàng, anh khí trên người của hắn đều di truyền từ nương. Nghĩ xong, cảm tình với nương lại kéo gần lại một tầng, lòng tràn đầy mềm mại, nhẹ giọng nói: "Nhìn thật đẹp! Nương tìm được con trai, nên mặc vui vẻ chút. Màu hồng quá chói, màu đỏ sậm không gây chú ý, thích hợp nương mặc."



Phùng Thị vội vàng nói: "Vậy thì lấy cái này! lấy cái này!"



Hoàng Lão Thực thấy mắt thèm, nhắc nhở: "Nguyên Nhi, còn có ta."



Đỗ Quyên thấy chưởng quỹ nhìn hắn, sẵng giọng: "Cha, ngươi gấp cái gì!"



Chưởng quỹ thấy đám người này nhìn không chớp mắt, lại mua nhiều vải như vậy, mừng rỡ, ân cần chiêu đãi; Lại thấy Hoàng Nguyên y phục trang sức cử chỉ đều không tầm thường, nhận định hắn là ông chủ vàng; còn nữa, thấy hắn giúp Đỗ Quyên, Hoàng Ly chọn, tiếp đó lại giúp Phùng Thị chọn, mà Đỗ Quyên lại gọi Hoàng Lão Thực "Cha", Hoàng Nguyên và Phùng Hưng nghiệp giống nhau như khuôn đúc, vài phần giống Phùng Trường Thuận, trong lòng hắn liền làm "chuẩn xác" phán đoán, tự nhận là biết rõ quan hệ của bọn họ.



Vì thế, hắn cười nói với Hoàng Nguyên: "Công tử giúp quý nhạc phụ chọn 2 bộ đi. Bên này có màu thích hợp."



Nói xong kéo Hoàng Lão Thực đi về quầy bên trái.



Hoàng Nguyên nghe xong ngẩn ngơ, đi theo mặt đỏ bừng.



Đỗ Quyên cũng há hốc mồm, không biết hắn từ đâu phán đoán Hoàng Nguyên và Hoàng Lão Thực là cha và con rể.



Đám người Phùng Thị cũng ngớ ra.



Hoàng Lão Thực hét lớn: "Nhạc phụ của ai chứ? Đó là con ta!"