Điền Duyên

Chương 255 : Thiên luân chi nhạc

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Hai người đi theo muội muội không ngừng kêu: "Hoàng Ly, ngươi chậm một chút!"



"Hoàng Ly, chú ý hình tượng! Một chút cũng chờ không kịp hả? Chẳng lẽ ngươi sợ người ta chuyển nhà sao?"



...



Hoàng Ly mắt điếc tai ngơ, chạy đến đứng trước sạp đối diện, nhìn quả màu đỏ trong quang gánh kêu lên sợ hãi: "Đây là ớt? Ái dà, mẹ ơi! đỏ như vậy ai dám ăn?"



Chủ sạp là một vị đại thẩm, nhiệt tâm đẩy mạnh tiêu thụ nói: "Tiểu ca, cái này bên ngoài là vỏ quả ớt, bên trong làm bằng bột, rất thơm rất giòn. Không tin ngươi nếm thử! Không cay."



Vừa nói vừa cầm lên một cái khoảng chừng ngón tay, đưa cho nàng.



Hoàng Ly có chút do dự: "Không cay? Ngươi không dỗ ta chứ?"



Đại thẩm cười nói: "Không dỗ. Nếm thử sẽ biết."



Hoàng Ly đang muốn thử, Đỗ Quyên từ sau đuổi tới, lấy một cái trái nhét vào miệng, "Dát chi" cắn một ngụm. Ăn 2, 3 miếng, mới nói với muội muội: "Miệng tham mà lá gan nhỏ như vậy! Thứ này nếu không ăn ngon, có thể bày bán ở đây à? Đã bày bán, khẳng định có người mua; nếu đã có người mua, chứng minh là không khó ăn."



Nói xong, tiếp tục "Dát chi" ăn trái cây.



Hoàng Nguyên cũng đuổi tới, cười hỏi: "Ăn ngon không?"



Đỗ Quyên gật đầu nói: "Thơm quá! Không cay chút nào."



Hoàng Nguyên nói: "Đây là bỏ ruột đi, phơi khô xong cắt thành từng đoạn, đem đồ nhồi vào bên trong, sau đó chiên."



Hoàng Ly cũng "Dát chi" ăn một cái, vừa nói với đại thẩm: "Mua một cân. Không, mua hai cân!" Lại chuyển hướng Hoàng Nguyên dịu dàng nói, "Ca ca, trả tiền!"



Hoàng Nguyên thấy trên trán nàng ướt mồ hôi, vừa dùng quạt xếp giúp nàng quạt, vừa run run lấy tiểu hà bao, cả kinh nói: "Ai nha, không có tiền. Thừa mười đồng, vừa rồi đã mua bánh mè cho ngươi."



Hoàng Ly không nghi ngờ hắn, lại chuyển hướng Đỗ Quyên: "Nhị tỷ, trả tiền!"



Đỗ Quyên nhịn cười trả tiền, vừa đối với Hoàng Nguyên cảm thán nói: "Tiểu muội ta như vậy, tương lai nhất định phải gả kẻ có tiền. Bằng không ai nuôi nổi chứ!"



Hoàng Ly nhất thời nhéo cánh tay nhị tỷ, uốn éo người không thuận theo.
Đỗ Quyên mừng rỡ cười nói: "Ta thích bức này!", rồi nhìn một khác trên bàn, lại nói: "Bức này cũng đẹp, nhìn rất ấm áp."



Hoàng Nguyên thư thái cười.



Hắn cảm thấy, sau một bức họa, hắn vẽ ra được thần thái của Đỗ Quyên. Bức đầu tiên, hắn vẽ ra tình thân trong lòng và khát vọng gia đình. Hai bức tranh đều vẽ trong trạng thái hứng thú dào dạt, linh cảm có thể ngộ mà không thể cầu, là bức hoạ xuất sắc hiếm có của hắn từ trướic tới bây giờ!



Tuy Nhậm Tam Hòa không nói chuyện, nhìn tranh trong mắt hắn cũng biểu lộ sự tán thưởng.



Đám người Hoàng lão cha thấy Hoàng Nguyên vẽ xong, đều xông tới xem.



Tuy nhìn không hiểu, nhưng đều thập phần vui vẻ.



Hoàng Lão Thực có chút rối rắm: "Nguyên Nhi, sao ngươi vẽ miệng cha lớn như vậy chứ? Xem, răng nanh đều lộ ra, không đẹp!"



Đỗ Quyên bật cười vui vẻ.



Hoàng Nguyên dở khóc dở cười nói: "Cha, chứng minh ngươi cười rất vui vẻ!"



Đang nói, chợt nghe Hoàng Ly gọi: "Ca ca, ngươi xem ai tới?"



Mọi người xoay người nhìn lại, thì ra là Tảm Hư Cực và Tảm Lao Yên  tới.



Tảm Lao Yên hôm nay mặc nữ trang, váy màu xanh nhạt, áo khoác lụa mỏng như cánh ve, tóc mây cao ngất, nắm tay Hoàng Ly, từ dưới hoa lượn lờ đi tới, như may khói bị gió mát thổi về, cũng giống một bức họa.



Huynh muội Tảm gia thập phần khách khí với đám người Hoàng lão cha làm lễ, lại ra lệnh tùy tùng dâng lên rượu và đồ ăn. Vì sợ Hoàng gia câu nệ, rất nhanh sai phái bọn họ ra khỏi đình, không cho bọn họ hầu hạ.



Phùng Trường Thuận thầm khen hai người biết lễ có phong độ



Hai người cung thỉnh trưởng bối tự tiện, sau đó tới xem Hoàng Nguyên vẽ.



Tảm Hư Cực đối với hai bức họa đều khen không dứt miệng.



Tảm Lao Yên  nhìn chằm chằm bức , bỗng nhiên khẽ cười nói với Hoàng Nguyên: "Ta cũng muốn được vẽ vào. Hôm nay nếu còn kịp, liền mặt dày cầu Hoàng công tử vẽ ta vào góc nhỏ này. Nói vậy Hoàng công tử sẽ không từ chối chứ?"