Điền Duyên

Chương 266 : Tự nhiên đâm ngang

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


Đỗ Quyên thấy tình hình như vậy, vội đối với Hoàng Nguyên nháy mắt.



Hoàng Nguyên liền cung kính đồng ý, lại trấn an người nhà, nói tương lai không hẳn không có ngày nổi danh, "Chỉ là gia gia nãi nãi phải kiên nhẫn một chút, đợi vài năm hãy nghĩ đến chuyện hưởng phúc cháu trai."



Lời này Hoàng lão cha thích nghe, cười nói: "Ta cùng nãi nãi ngươi chờ nổi mà!"



Hoàng lão Nhị và đám người Phượng Cô cũng hùa nhau cổ vũ, không khí mới khá hơn.



Đỗ Quyên liền cười nói: "Phúc lớn thì đợi về sau hưởng, trước mắt xem đệ đệ giúp các ngươi mua gì đó đi, xem như hưởng tiểu phúc."



Nói xong kêu Hoàng Tiểu Bảo, Hoàng Nguyên lấy giỏ trúc ra.



Tối qua không kịp thu dọn đám hành lý mang về, nay chuyển ra, Tiểu Thuận và Hoàng Ly rất nhớ nhung mấy thứ này. Tỷ đệ Hoàng Tiểu Bảo điểm số phân công, có đồ ăn, có đồ dùng, có đồ mặc, mọi người nhất thời vui mừng khôn xiết.



Hoàng đại nương thấy cháu trai mua quà cho vợ chồng mình và nhà lão nhị rất phong phú, thật lòng đối đãi với bọn họ như thân nhân, hết sức hài lòng. Hai mắt bà sáng lên vừa lật đám vải và những vật nhỏ ra xem, không khỏi oán trách Hoàng Nguyên loạn tiêu bạc, lại trách Phùng Thị không cản lại.



Nhiều đồ như vậy, tốn bao nhiêu bạc a!



Đỗ Quyên vội nói: "Nãi nãi, đồ đạc ở phủ thành rẻ hơn trấn Hắc Sơn. Chúng ta dù sao đã đi đến nơi đó, dù vay tiền cũng muốn nhiều mua chút. Bằng không lần tới sẽ không cơ hội đó."



Hoàng Ly nói trực tiếp hơn: "Những thứ này về sau sẽ dùng tới. Lần này tiêu tiền, vài năm sau sẽ không cần tốn nữa. Nãi nãi, tiểu thẩm, các ngươi cũng đừng cho rằng chúng ta có nhiều tiền mới mua, đừng thấy nhiều rồi tùy tiện lấy tặng người. Cần phải để dành từ từ dùng, đem bạc chỉ trả tiết kiệm lại mới có lời."



Nàng muốn phòng bị trước: phòng bị nãi nãi sau này lại hướng nhà nàng mở miệng đòi. Bởi vì, các nàng mua cho mình nhiều hơn, ít nhất mấy năm sau quần áo trong nhà không cần mua nữa.



Phượng Cô nghe xong vẻ tươi cười cứng lại.



Hoàng đại nương lại liên tiếp gật đầu, nói bà tuyệt sẽ không tùy tiện tặng người.



Cao hứng nên nói nhiều hơn. Bà vừa lựa chọn gì đó, vừa sinh động như thật nói với mọi người: một buổi sáng không ngừng có người tới hỏi, thời điểm nào học đường bắt đầu thu người, học phí là bao nhiêu, có điều kiện gì vân vân... những người đó đều nóng vội ghê gớm!



Đám người Hoàng lão cha nghe xong cười không khép được miệng.




Hoàng lão cha tối qua về đến nhà liền ngủ, nên không biết việc này.



Lúc này nghe xong lời của mọi người, không lưu tâm chuyện khác, chỉ gợi lại nỗi đau hắn hại cháu trai mất công danh, bởi vậy hướng bà già trợn mắt nói: "Ngươi nha ngươi... Sao có  nhiều mặt mũi như vậy! Nguyên Nhi dạy học là tạm thời, thi tú tài trọng yếu nhất! Ai! Sao tìm ra chuyện tốt như vậy hả?"



Hoàng đại nương giật giật khoé miệng, vẻ mặt càng thêm quẫn bách.



Lúc lơ đãng, bọn tiểu bối cùng nãi nãi chạm nhau.



Hoàng Lão Thực và Hoàng lão Nhị không chủ ý, Phùng Thị cúi đầu giận dỗi, Phượng Cô uyển chuyển tỏ vẻ duy trì tiểu bối, Hoàng lão cha nhất thời cũng khó quyết định, sự tình rơi vào cục diện bế tắc.



Yên tĩnh một lát, Đỗ Quyên nói trước: "Việc này vẫn nên thương lượng với thôn dân mới tốt."



Hoàng Tiểu Bảo ngạc nhiên nói: "Chuyện này có quan hệ gì với thôn dân?"



Đỗ Quyên nói: "Tình hình như thế, khẳng định không chỉ mỗi nhà ta có thân thích, nhà khác không có thân thích muốn đến học sao? Trong phương viên vài trăm dặm vùng núi chỉ có 2 thôn. Thôn mở ta học đường, người Cây Lê Câu  nhất định nghĩ biện pháp đưa con đến đọc sách."



Hoàng Tước Nhi lập tức nói: "Hôm kia ta nghe Nhị Nha nói, cô nàng muốn đưa con đến đó."



Phượng Cô cũng nói: "Ta cũng nghe nhiều người nói."



Đỗ Quyên nói: "Vậy thì đúng rồi. Cùng thôn dân thương lượng, xem có thể xây một ký túc xá hay không, chỉ cho học sinh Cây Lê Câu ở. Đương nhiên là phải trả tiền thuê ở, bằng không tiền xây phòng không lấy về được."



Hoàng Nguyên cười nói: "Chủ ý này có thể thử xem!"



Phượng Cô nói: "Ta cũng cảm thấy ý của Đỗ Quyên tốt. Có nơi ở, bọn họ muốn đến thì đến, không yên lòng thì đừng đến. Thân thích chúng ta có thể chiếu ứng thì chiếu ứng nhưng không cần nhận trách nhiệm chính."



Hoàng lão Nhị cũng gật đầu nói tốt.



Hoàng lão cha do dự nói: "Nếu trong thôn mặc kệ thì sao?"