Điền Duyên
Chương 268 : Lâm Xuân, Hoàng Nguyên và Cửu Nhi
Ngày đăng: 12:57 30/04/20
Tiểu Hổ chính đứa bé xé quạt xếp của Hoàng Nguyên, cực không an phận hiếu động.
Hắn không ngừng bận rộn chạy đi bưng một cái ghế trúc lại, đặt bên người Hoàng Nguyên, tha thiết cười nói: "Xuân Sinh ca ca ngồi đi!"
Lâm Xuân ngồi, nhìn bốn năm đứa bé vây quanh, hỏi: "Đều bái sư rồi?"
Mọi người lung tung gật đầu, kêu: "Bái " "Dập đầu ".
Lâm Xuân nhíu mày đánh giá bọn họ, trách mắng: "Xem quần áo các ngươi này! Tới gặp phu tử cũng thay quần áo sạch sẽ. Nhớ cho kỹ: người đọc sách đầu tiên y dung phải sạch sẽ, mặc quần áo rách không trọng yếu, chỉ là không thể bẩn. Nếu đến trường thì không thể giống như trước đây lăn lộn trên đất." Chuyển hướng Hoàng Nguyên, "Bọn họ như đám khỉ trên núi vậy, một khắc cũng không chịu ngồi yên. Buổi sáng còn đỡ, lúc này đều ở bên ngoài chơi điên cả ngày, trên người sao có thể sạch sẽ."
Đám con nít bị hắn nói, cũng biết xấu hổ, cúi đầu hoặc xoay mặt đi.
Hoàng Nguyên lại cười nói: "Ở nông thôn, chuyện này không tránh khỏi."
Lâm Xuân bỗng liếc mắt nhìn một đứa bé nghiêng đầu mút ngón tay, nhanh chóng nói, "Hắc Tử, ngươi đã bao lớn rồi còn ngậm tay? Tay sờ loạn khắp nơi, lại bỏ vào miệng, không bị bệnh mới là lạ! Xem ngươi kìa, nước mũi chảy tùm lum."
Hắc Tử vội vàng rút ngón tay từ miệng ra, xoa xoa vào quần.
Hoàng Nguyên thấy tò mò, hỏi: "Tất cả bọn họ đều nghe lời ngươi nói?"
Lâm Xuân nói: "Bọn họ bất quá thấy ta nuôi một con hổ, mới muốn thân cận với ta. Đám quỷ tinh nghịch này rất bướng bỉnh, ngươi sau này sẽ bị nhức đầu, bất quá bọn họ đều thông minh."
Tiểu Hổ giòn giã nói: "Xuân Sinh ca ca lợi hại nhất! Đánh long phục hổ."
Hoàng Nguyên nghe xong bật cười một tiếng, Lâm Xuân xấu hổ.
Khi nói chuyện, khách được mời lục tục tới.
Lâm gia tới sáu bảy người, còn mang theo một đám con nít.
Hoàng Nguyên thấy đám con nít này rõ ràng khác biệt: sắc mặt khỏe mạnh, xiêm y cũng sạch sẽ chỉnh tề, vừa nhìn là biết vừa thay, rửa mặt chải đầu gọn gàng mới tới bái kiến hắn, có thể thấy được gia giáo Lâm gia.
Bọn họ thấy Lâm Xuân nhảy cẫng lên hoan hô, cùng xông lên đu lên cánh tay, không ngừng gọi "Xuân Sinh ca ca", đứa thì nói muốn cùng hắn đi phủ thành, muốn làm thư đồng cho hắn, náo loạn làm cho Lâm Xuân luống cuống tay chân.
Hoàng Nguyên tiến lên chào trưởng bối Lâm gia. Bởi Lâm thái gia là thái gia gia của Lâm Xuân, cái gọi là "Trưởng giả vi tôn" (người cao tuổi là lớn nhất), hắn lúc này quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái, cảm tạ Lâm gia lúc trước ra tay giúp đỡ, hắn mới thuận lợi nhận tổ quy tông.
Lâm thái gia đánh giá hắn một hồi, trong mắt lộ vẻ tán thưởng.
Hoàng đại nương nghe xong tâm ngứa một chút, thầm trách nàng sao không nói: "Đại nương, ta tới nhìn tôn tử của ngươi." Muốn đứng dậy đi ra nghinh đón, lại không tiện bỏ lại đám người Lâm lão gia, đành nhịn xuống.
Phùng Thị nhanh chóng ra nghênh đón, hỏi: "Nhanh như vậy đã thu thập xong rồi?"
Vợ Đại Mãnh vỗ tay cười nói: "Ai! Ngươi không phát hiện máy bơm nước kia, chỉ đè một cái như vầy, nước liền chảy ra, có bao nhiêu bát mà rửa không xong chứ? Ai u, thật sảng khoái!" Nói xong, bọn họ đi về phía Lâm Xuân, vừa đi vừa kêu lên: "Xuân Nhi, ta mặc kệ ngươi đi học ở đâu, ngươi phải giúp ta làm một cái máy bơm nước trước, bằng không ta không buông tha ngươi! Thứ này quá dùng tốt."
Lâm Xuân ngẩng đầu cười nói: "Đại gia gia nói làm thì sẽ làm."
Vợ Đại Mãnh liếc mắt nhìn thấy Hoàng Nguyên, không kịp tiếp lời Lâm Xuân nói, cũng chẳng kiêng dè, kéo cánh tay Hoàng Nguyên nhìn từ trên xuống dưới, kinh ngạc kêu lên: "Đệ muội, đây là con trai của ngươi?"
Phùng Thị vội vàng gật đầu, vừa hướng Hoàng Nguyên nói: "Đây là Đại Mãnh thím."
Hoàng Nguyên vội vàng khom người nói: "Vãn bối thấy qua thím."
Vợ Đại Mãnh vội kéo lại, nói với Phùng Thị: "Đệ muội, ngươi sao sinh được như vậy? Bộ dáng này, ta nói ngươi đừng đa tâm: thật không giống nhi tử Lão Thực huynh đệ, lớn lên giống cha hắn, lại khác nhau!"
Mọi người ầm ầm cười to.
Hoàng Nguyên cũng dở khóc dở cười nhưng bội phục người thím này khéo nói: lời nói thô nhưng có lý, chỉ ra hắn giống cha mình nhưng khí chất lại khác biệt, vừa thổi phồng hắn, nói con hơn cha, nghe có vẻ như châm biếm nhưng lại là lời khen.
Quế Hương cũng tới, mím môi cười nói với Đỗ Quyên: "Mợ biết nói chuyện."
Đỗ Quyên bất chấp cười, đánh giá nàng một phen, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi khá hơn chưa? Nghe nói Cửu Nhi gởi thư, viết cho ngươi sao?"
Quế Hương thu tươi cười, tinh tế thở dài, ủy khuất nói: "Hắn ân cần thăm hỏi lão thái thái cùng ông ngoại cậu bọn họ, nào nhớ rõ ta! Ở bên ngoài ngốc vài năm, sợ cũng không nhớ ra ta."
Đỗ Quyên không biết nói như thế nào, chợt nghe nàng nói tiếp: "Hừ, hắn không để ý tới ta, ta càng muốn để ý đến hắn! Ta sẽ viết thư cho hắn. Ta viết 2 lá đó!"
Đỗ Quyên bật cười, đối với tính nết của nàng có chút tán thưởng.
Bên kia, vợ Đại Mãnh đang lớn tiếng nói: "Nếu Cửu Nhi của ta cũng ở đây, bọn họ đứng chung với nhau mới tương xứng đó! Hoàng Nguyên, nghe nói ngươi thì tú tài, vậy cần phải ra sức thi cử a, đừng chờ Cửu Nhi ta làm tướng quân trở về, ngươi và Xuân Sinh không sánh bằng hắn."
Mọi người lần nữa cười vang.
Lâm Đại Mãnh quay đầu nói: "Vợ, đừng làm mất mặt ở đây! Chém gió cũng không thể thổi như vậy a, lão Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi!"
Vợ Đại Mãnh nói: "Ta mới không thổi phồng! Ta cảm thấy Cửu Nhi của ta tốt hơn 2 người bọn họ. Các ngươi cảm thấy thế nào?"