Điền Duyên

Chương 278 : Trở mặt

Ngày đăng: 12:57 30/04/20


May mắn Hoàng đại nương trụ lại vững vàng, không ngã sấp xuống. Hoàng Nguyên đỡ lấy nàng mới yên tâm.



Rồi quay đầu nghiêm nghị quát Nhị Oa: "Ngươi dám nói chuyện như vậy với trưởng bối?"



Hoàng đại nương vừa động, Nhị Oa liền chạy xuống bậc thang, chạy đến bên tường viện, chuẩn bị chạy vòng vòng sân để tránh bị cô nãi nãi đánh nhéo. Cô nãi nãi từng đánh qua bọn họ.



Lúc này bị Hoàng Nguyên trách cứ, một tiếng không dám nói, chỉ ủy khuất bĩu môi.



Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên đỡ Hoàng đại nương ngồi xuống bên thau đồ.



Đỗ Quyên trách nói: "Nãi nãi, ngươi lớn tuổi như vậy cũng không coi chừng chút. Vừa rồi đứng lên quá mạnh, đầu còn không choáng?"



Hoàng đại nương xấu hổ khóc nói: "Ta tạo nghiệt gì đây chứ!"



Hoàng Nguyên nắm tay nàng, khẽ giọng khuyên giải an ủi, vừa nói với Đỗ Quyên: "Nhị tỷ, buổi trưa kêu bọn hắn tới nhà chúng ta ăn, để nãi nãi nghỉ một ngày."



Đỗ Quyên liên tục đáp ứng, rồi lấy một cái ghế nhỏ khác, ngồi xuống bên thau đồ, vén tay áo lên bắt đầu giặt xiêm y, vừa nói: "Hai ngày tới kêu bọn hắn tới nhà ta ăn. Ta giết con gà, hầm cho nãi nãi bồi bổ. Nãi nãi bị mệt nhọc quá độ."



Hoàng Nguyên gật đầu nói: "Cứ như vậy."



Chần chờ một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không phải nói muốn lên núi..."



Đỗ Quyên vội nói: "Không đi. Cũng không trễ nãi hai ngày này. Trong nhà cũng không thiếu cái ăn, ta bất quá là muốn lấy chút thổ sản vùng núi, bán lấy chút bạc, sớm tính toán cho tương lai của ngươi mà thôi. Tương lai ngươi thi tú tài, khảo cử nhân, lại vào kinh đi thi, chi tiêu thật lớn, không bạc thì không được. Trong truyện sách kể, có một thư sinh nghèo vào kinh đi thi, bị người giết, sau đó mạo danh thế thân hắn làm Trạng Nguyên, quá dọa người..."



Nàng chỉ lo cúi đầu nói, Hoàng Nguyên liên tục nháy mắt ra dấu, nàng cũng không nhìn thấy.



Hoàng Nguyên hết cách, đành khẽ sẵng giọng: "Đỗ Quyên!"
"Có phải các ngươi cảm thấy: mang đồ trong nhà đến đây, các ngươi liền có tư cách được hầu hạ tốt, mặc kệ mọi sự, chỉ đọc sách?"



Đối với câu hỏi của nàng, đám nhỏ từ chối cho ý kiến.



Bọn họ nhận định Đỗ Quyên bất công, mỗi đứa đều chuẩn bị tâm lý bị mắng.



Đỗ Quyên nghiêm nghị nói: "Đừng tưởng rằng nhà các ngươi cầm tới nhiều học phí hơn những người khác ở thôn Thanh Tuyền là giỏi, là nhà chúng ta chiếm lời. Nhà chúng ta lỗ lớn đó! Cha mẹ các ngươi đem gà vịt đến, chúng ta không hiếm lạ. Không nói cái khác, nếu ta vào núi một ngày, có thể đánh rất nhiều chim trĩ và thỏ, cũng có thể vớt rất nhiều cá, nhà chúng ta không thiếu mấy thứ này! Nhưng là, liền bởi vì thêm các ngươi ở đây, nãi nãi làm nhiều hơn không nói, ta, Tiểu Bảo ca ca, đều không rảnh lên núi săn thú, hái thổ sản vùng núi. Tổn thất này vượt xa đồ các ngươi đưa đến."



Đám nhỏ nghe đều ngây người.



Bọn họ chưa từng nghĩ tới tầng này.



Hoàng đại nương cũng tỉnh ngộ lại, hối hận không thôi.



Khó trách nàng luôn cảm thấy trong nhà không tốt bằng thường ngày, mặc dù có người mang đồ tới nhưng cũng không chịu nổi mỗi ngày tiêu hao, chỉ giảm mà không có thêm.



Hoàng Nguyên cũng giật mình, lập tức nói tiếp: "Không sai! Nhà các ngươi bỏ ra rất nhiều thứ, nhưng chúng ta cũng không lợi. Tính sổ cho các ngươi nghe, là muốn nói cho các ngươi biết: cha mẹ các ngươi vất vả không dễ, cô nãi nãi cũng phí tâm phí công. Bởi vì các ngươi họ Phương, nãi nãi mới chăm sóc các ngươi. Nếu là nhà người khác, dù đưa nhiều đồ đến, chúng ta cũng sẽ không quản chuyện bao đồng!"



Đám nhỏ không phục, muốn nói gì, lại không có từ bác bỏ.



Đỗ Quyên lại nói: "Nãi nãi đối đãi các ngươi như vậy, các ngươi thật tốt, nói với nãi nãi như vậy! Đều đã như vậy, còn đọc sách gì nữa? Đọc sách là vì hiểu lý lẽ, các ngươi càng đọc càng không nói lý! Chẳng lẽ các ngươi ở nhà đều không cần làm việc?"



Nàng chuyển hướng Hoàng đại nương, tức giận nói: "Nhìn xem, nãi nãi lớn tuổi như vậy, một buổi sáng thức dậy, đầu cũng không chải, mặt cũng không rửa, phải nấu cơm còn phải giặt xiêm y, mệt thành như vậy, đừng nói kêu các ngươi giúp một tay, dù bà không kêu, các ngươi đều mù sao không biết hỗ trợ? Vì bởi trong nhà đưa vài thứ đến, có thể xem lão cô nãi nãi thành hạ nhân sai sử?"



Hoàng lão cha nghe không nổi nữa, gầm lên một tiếng: "Cho bọn hắn đi! Chúng ta hầu hạ không nổi!". Vừa nói, vừa cất bước đi vào nhà.